Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1641

Tần Nhân Việt thấy vậy không khỏi lắc đầu: “Không ngờ lại có thể nhìn thấy một trong thập đại thần thi ở chỗ này.”
Quang mang trong ấn phù từ từ biến mất. Nhan Chân Lạc lại đốt một tấm ấn phù khác chiếu sáng bốn phía. Có đôi khi quang mang không chỉ xua đi hắc ám mà còn xua tan nỗi sợ hãi từ trong tâm hồn.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Ly Sơn tứ lão. “Bạch Hổ Bàn Long Ngọc ở trên người hắn?”
“Đúng vậy.” Thôi Minh Quảng đáp.
Minh Thế Nhân lách mình đến trước mặt bốn người, Ly Biệt Câu trong tay toả ra hàn mang: “Đừng có giở trò, các ngươi muốn mượn tay Doanh Câu để giết chúng ta có phải không?”
Ly Sơn tứ lão sững sờ.
Quý Thực nói: “Nếu thật là như vậy thì ta chẳng cần phải cảnh báo với các vị về Doanh Câu làm gì.”
“Có đạo lý. Vậy phải làm sao mới lấy được Bạch Hổ Bàn Long Ngọc?”
“Dùng tay lấy.” Quý Thực nói.
“Ha ha, ngươi đang đùa ta à?” Minh Thế Nhân ngoài cười mà trong không cười.
Chu Trùng Thuật nói: “Có hai phương pháp. Một, đánh bại Doanh Câu. Hai, tìm cách lấy Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trên người hắn, nhưng độ khó rất cao. Một khi hắn tỉnh lại, dù là chân nhân cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Lục Châu suy tư. Đây đúng là một nan đề.
Cho dù là người có kiến thức rộng rãi như Tần Nhân Việt cũng không có biện pháp gì.
“Ta đã sớm nói lăng mộ tiên đế không hề tầm thường, không phải ai cũng có thể đi vào.” Quý Thực nói.
Suy tư một lát, Lục Châu lên tiếng: “Lão phu xuống xem một chút. Nếu có dị động, các ngươi lập tức rời đi.”
“Được.” Tần Nhân Việt gật đầu.
“Sư phụ cẩn thận.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu đạp hư không hạ xuống, càng đến gần Doanh Câu hắn càng cảm giác được tử khí phát tán ra từ trên người hắn.
Thứ này khác với vu thuật điều khiển tử thi. Loại tử khí này ăn mòn nguyên khí bốn phía, khiến người đến gần rất khó tập trung tinh thần và điều động nguyên khí.
Hai mắt Doanh Câu nhắm nghiền như pho tượng, đứng yên không hề nhúc nhích.
Lục Châu nhìn thấy giữa ngực Doanh Câu có một khối Bạch Hổ Bàn Long Ngọc toả ra quang mang nhàn nhạt, bèn đánh ra thủ ấn chụp lấy nó.
Bạch Hổ Bàn Long Ngọc vừa động một cái, hai mắt Doanh Câu bỗng đột ngột mở ra!
Hai mắt Doanh Câu thâm thuý hữu thần xẹt qua một tia hồng quang, nhìn thấy Lục Châu lơ lửng cách đó không xa, hắn há mồm nhe răng nanh nói: “Nhân loại!”
“Doanh Câu, giao ra Bạch Hổ Bàn Long Ngọc, lão phu sẽ không làm khó ngươi.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt câm nín.
Lão ca, đây là Doanh Câu, không phải con người, trang bức như vậy là hơi quá rồi á!
Đám người Ma Thiên Các thì chẳng thấy có gì không ổn. Sóng to gió lớn gì bọn hắn cũng trải qua rồi, trước mắt chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Doanh Câu đỏ bừng mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Thả ta ra! Thả ta ra!!”
Minh Thế Nhân kỳ quái hỏi: “Không phải nói là thần thi không có linh hồn và ý chí sao?”
Quý Thực nói: “Đây chỉ là bản năng của hắn, không có ý thức rõ ràng. Mà như thế thì càng thêm nguy hiểm. Ta đề nghị các ngươi đừng tiếp tục tiến lên. Tiên đế đã an nghỉ rồi, Doanh Câu bị người ta khoá lại, chúng ta có thể rời đi.”
Đường Tử Bỉnh lắc đầu thở dài: “Bất tử bất diệt…”
Minh Thế Nhân mỉa mai nói: “Đã có loại quái vật vĩnh sinh bất tử này thủ hộ lăng mộ, vậy các ngươi còn có tác dụng gì?”
Ly Sơn tứ lão lộ vẻ xấu hổ.
“Hàng năm hoàng thất đều đến lăng mộ bái tế liệt tổ liệt tông. Trong mắt mọi người, Doanh Câu không phải là người sống, thế nên cách một đoạn thời gian bọn họ sẽ gửi vào mấy người sống để thủ mộ, an ủi vong linh tổ tiên.” Đường Tử Bỉnh giải thích.
“Ngu không ai bằng.”
Người vừa lên tiếng là Lục Châu. Nếu là ở Địa Cầu thì đám người này đã bị công an bắt hết, toàn bọn mê tín dị đoan.
“Đúng đó, ngu không ai bằng.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Ly Sơn tứ lão không phản bác được. Bọn hắn đương nhiên biết hành vi này là ngu muội, người đã chết rồi còn cần người sống thủ hộ làm gì. Làm như thế rốt cuộc là vì cái gì đây?
“Điều khiến ta không ngờ là Giám Chân hoà thượng cũng sẽ làm như vậy.” Tần Nhân Việt lắc đầu.
Soạt !
Xiềng xích lay động.
Doanh Câu xông lên phía trước, còn chưa bay được bao xa đã bị bốn sợi dây xích giữ lại, không cách nào tiến thêm một bước.
Lục Châu đứng trước mặt hắn, Vị Danh Kiếm bay ra ngoài liên tục chém ra ba kiếm. Tia lửa văng khắp nơi nhưng bộ thiết y trên người Doanh Câu vẫn y nguyên không chút tổn hại.
“Thiết y thật rắn chắc.” Tần Nhân Việt tán thưởng.
Doanh Câu bị đánh ba kiếm, trở nên phẫn nộ và táo bạo nhưng vẫn không thoát khỏi đám dây xích.
Tần Nhân Việt nói: “Bốn mươi chín kiếm khách.”
“Tuân lệnh.”
Bốn mươi chín người lăng không bay lên tạo thành bảy cái phương trận, kiếm cương tầm tã trút xuống như mưa. Doanh Câu chỉ có thể đứng yên làm bia ngắm.
Minh Thế Nhân cười nói: “Phương pháp hơi vô lại, nhưng mà ta thích.”
Lát sau, bốn mươi chín kiếm khách ngừng đợt tấn công thứ nhất, chờ mệnh lệnh của Tần Nhân Việt.
Doanh Câu bị chọc giận, hắn ngửa đầu thét dài một tiếng, từ dưới vực sâu bỗng truyền đến âm thanh quỷ dị.
“Có quái vật đang đến gần.”
“Đó là cái gì?”
Dưới ánh sáng lập loè, một đám quái vật lít nha lít nhít trông giống khỉ và gầy như que củi đang vọt về phía đám người, càng lúc càng nhiều.
“Trông như hầu tử.”
“Không biết là loài gì, mọi người cẩn thận.”
Tần Nhân Việt vung ra chưởng ấn, lập tức có mấy chục con quái vật bị chém rớt.
“Bọn chúng không mạnh.”
Bốn mươi chín kiếm khách thay đổi mục tiêu, chuyển sang tấn công đám quái vật.
Ly Sơn tứ lão càng nhìn càng thấy không ổn. Thôi Minh Quảng nói: “Đừng đánh nữa, mạo phạm tiên đế sẽ bị trời phạt đó!”
Mưa kiếm rơi xuống đâm xuyên người đám quái vật, nhưng bọn chúng càng lúc càng đông, tựa như tới từ địa ngục, liên miên không dứt.
Lục Châu nhìn thấy rõ ràng, một con quái vật bị chém đôi vừa rơi xuống đã hoá thành hai con, phục sinh trở lại rồi trèo lên.
“Dừng tay.” Lục Châu hạ lệnh.
Tất cả mọi người dừng lại. Lục Châu nói: “Quái vật này bị chém đứt sẽ tự nhân lên, kiếm cương không giết được nó.”
Đám người cẩn thận quan sát, thấy lời Lục Châu nói quả nhiên là thật, lập tức sợ hãi không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận