Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1484

Tôn Mộc hừ một tiếng: “Hai vị tiên sinh, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nể mặt Các chủ, ta nhắc nhở hai vị một câu, nơi này vô cùng nguy hiểm, hai vị nên nhanh chóng rời đi thì hơn.”
“Mời hai vị nhanh chóng rời đi.”
Đám tu hành giả trên bầu trời cũng nhìn hai người. Từ lời nói của Tôn Mộc, bọn hắn vô thức nhận định rằng Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải chẳng phải là cường giả gì.
Oanh!
Chu Yếm đột nhiên đạp mạnh xuống đất. Vòng sáng tử sắc lập tức vỡ vụn. Tôn Mộc cực kỳ hoảng sợ hét lớn: “Phối hợp với ta!”
“Vâng!”
Năm đại vu sư đồng thời bay lên.
Giữa không trung, Tôn Mộc và bốn vị huynh đệ thi triển vô số vòng tròn tử sắc, từng vòng đan xen hoà hợp với nhau.
Kiếm cương xuất hiện đầy trời được các vòng sáng gia trì, xạ kích về phía Chu Yếm nhanh như thiểm điện.
Chu Yếm bị chọc giận, bàn tay quạt tới như vỉ đập ruồi, một đám tu hành giả bị táng bay, rơi lộp độp xuống đất.
Kịch đấu một khắc đồng hồ, hơn mười tên tu hành giả bị đánh giết, mà Chu Yếm vẫn sinh long hoạt hổ không hề hấn gì.
“Ha ha ha…” Chu Yếm điên cuồng cười to, “Ngu xuẩn!”
Hai mắt Tôn Mộc đỏ bừng, giận dữ hét: “Hiến tế!”
“Hiến tế!”
Bọn hắn ném ra phù chỉ, thi thể mấy tu hành giả lập tức lăng không bay lên.
Thấy cảnh này, có người nói: “Các ngươi làm vậy là bất kính với người đã chết!”
Tôn Mộc đáp: “Hoặc là toàn bộ chúng ta đều chết. Ngươi chọn đi.”
Đám tu hành giả không còn nói nửa câu.
Uy lực của năm đạo vòng sáng tăng vọt, quang mang như kim cô chú trói buộc bả vai Chu Yếm, siết đến mức hiện ra vết máu.
Chu Yếm mất cân bằng, toàn thân nghiêng về sau. Mấu trăm tu hành giả lập tức ùa lên tấn công.
Chu Yếm phẫn nộ giãy giụa, lông tóc toàn thân dựng đứng. Trên ngực nó xuất hiện hai đạo ấn phù lục sắc, hai mắt toả quang hoa. Nó dộng mạnh hai tay vào nhau tạo thành luồng khí lãng chấn động!
Vòng tròn tử sắc bị đẩy lùi, đám tu hành giả bị đánh bay, kẻ chết người trọng thương.
Đứng từ xa quan sát, Khổng Văn bỗng nói: “Là năm huynh đệ Tôn Mộc.”
“Ngươi biết bọn hắn?” Lục Châu cũng đã nhận ra.
“Bọn hắn giống chúng ta, đều là tiểu đội trà trộn trong tầng dưới chót, chỉ là hơi tự cao tự đại. Bọn hắn không đối phó nổi Chu Yếm, loại năng lực như vu thuật phải bố trí từ sớm mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.”
Khổng Vũ nói: “Lão tiên sinh, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay!”
Đúng lúc này…
Lục quang trước ngực Chu Yếm càng lúc càng cường thịnh, quang mang trong mắt cũng sáng rực lên. Nó đứng lên đánh về phía đám người.
Mỗi chưởng ập tới đều có mấy tu hành giả bị trọng thương, mất đi năng lực chiến đấu.
Năm huynh đệ Tôn Mộc cấp tốc tập hợp. “Chiến đấu thất bại, rút lui!”
Đám tu hành giả bỏ chạy tán loạn!
Chu Yếm vồ tới, lập tức có hơn trăm người mất mạng.
Năm huynh đệ Tôn Mộc vội vã bay đi, lúc lướt ngang Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải còn hô lên: “Còn không mau chạy?!”
Suy cho cùng, Ma Thiên Các từng thu nhận bọn hắn, nào phải kẻ thù. Chẳng qua là người có chí riêng mà thôi.
Nhưng mà…
Khi Chu Yếm nhào tới, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải không lui mà tiến, đồng thời nghênh đón.
“Điên rồi!”
“Bọn hắn muốn tìm đường chết, chúng ta cũng không có cách nào. Đi thôi!”
Năm huynh đệ Tôn Mộc quay đầu nhìn thoáng qua, chợt thấy mấy trăm vạn đạo kiếm cương và đao cương tạo thành một phòng tuyến cực lớn ngăn trở Chu Yếm.
Năm người không khỏi sửng sốt.
“Đại ca…”
“Chúng ta có phải hoa mắt rồi không?”
“Rõ ràng là Bách Kiếp Động Minh mà?”
“Ảo giác.”
“Đều là ảo giác.”
Ngu Thượng Nhung chuyên chú huy kiếm, dùng tốc độ và kỹ xảo tới cực hạn để ngăn trở Chu Yếm.
Vu Chính Hải đánh ra đao cương ngập trời áp chế Chu Yếm, hai người hợp lực buộc nó phải liên tiếp lùi về sau.
Đám tu hành giả đều dừng lại nhìn hai người. “Mạnh như vậy?”
“Không thua gì tu hành giả đã vượt qua Mệnh Quan!”
Kiếm cương của Ngu Thượng Nhung đâm vào mọi góc độ trên cơ thể Chu Yếm, thỉnh thoảng lại dùng liên diệp và Trường Sinh Kiếm tạo thành vết thương lớn.
Ăn đủ loại tra tấn, Chu Yếm lại lần nữa nổi điên. Lục quang trên thân nó càng lúc càng nồng đậm.
“Mẹ nó, lại mạnh lên rồi!”
“Chạy mau!”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không ngờ Chu Yếm lại có thể cường hoá hai lần, đao cương và kiếm cương trong khoảnh khắc bị đánh nát.
Chu Yếm đạp đất nhảy lên, xông ra khỏi khu vực phong toả của Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, lao về phía đám tu hành giả bên ngoài, đấm mạnh một quyền xuống đại địa.
Oanh!
Một toà sơn phong bị nó san thành bình địa, mấy chục tu hành giả bị đánh nát bét.
“Nhân loại… ngu xuẩn!”
Chu Yếm nhe răng nanh, tròng mắt đỏ bừng, lại nhảy lên không truy kích.
“Chạy đi!”
Năm huynh đệ Tôn Mộc bị doạ đến hồn phi phách tán, điên cuồng chạy trốn.
Chu Yếm không để ý đến Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải mà nhảy ra khỏi hắc vụ, cú nhảy rất xa nằm ngoài dự liệu mọi người.
Khổng Văn ngẩng đầu nói: “Lão tiên sinh, chạy mau!”
Chu Yếm từ trên trời giáng xuống, một quyền hủy thiên diệt địa ập tới.
Lục Châu thản nhiên ngẩng đầu nhìn nắm đấm đang đánh tới trước mặt.
“Lão tiên sinh!” Khổng Văn gấp đến độ trên mặt đổ đầy mồ hôi. Thấy Lục Châu bất động như núi, hắn lại càng thêm lo lắng.
Lục Châu đột nhiên nâng chưởng, nghênh đón cự quyền.
Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm mang theo lực lượng Thiên Tướng bám vào Hạo Nhiên Thiên Cương! Kim quang trong lòng bàn tay loé lên.
Oanh!
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chân trời. Hình ảnh như bị dừng lại.
Đám người kinh hãi phát hiện nắm đấm của Chu Yếm bị lão giả kia ngăn trở.
Ngay sau đó, Hạo Nhiên Thiên Cương xạ kích ra tứ phía, chưởng ấn bành trướng lớn hơn cả cự quyền của Chu Yếm.
Ầm!
“Ngao !”
Chu Yếm bị đau, gào lên một tiếng giận dữ, quay đầu chạy trở về.
Lục Châu không lui lại mà lăng không na di tới, hai tay chắp sau lưng quan sát Chu Yếm.
Chỉ dùng một chưởng, chấn nhiếp chúng sinh!
Hai mắt Khổng Văn trừng to như mắt trâu: “Lão… lão tiên sinh, không phải… không phải am hiểu trị liệu sao?”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái: “Ai nói với ngươi sư phụ ta am hiểu trị liệu?”
Khổng Văn nghẹn lời.
Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ với hắn: “Sư phụ ta trước nay vẫn am hiểu đánh người nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận