Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 244: Bí mật của trường sinh

Vu Chính Hải nắm tay trái lại thành quyền, vung mạnh về phía trước!
Một đạo cương khí hình nắm đấm bắn ra ngoài, phanh, xuyên thủng đám đại thụ cao chọc trời trước mắt.
“Không sao.”
Vu Chính Hải ức chế nội tâm xao động, vững vàng đáp: “Du Hồng Y và Tịnh Minh Thất Tử đã không còn làm được gì. Tịnh Minh Đạo cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, mục đích của ta đã thành, sư đệ không cần phải để ý… Nếu không nhờ đệ giúp đỡ, ta đã chẳng thể hạ được cả bảy ngọn núi nhanh như vậy.”
Khụ khụ.
Tư Vô Nhai ho khan mấy tiếng.
Vu Chính Hải quay đầu nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ khó hiểu: “Phược Thân Thần Chú, Xuyên Vân phi liễn, toạ kỵ Bệ Ngạn… Thủ đoạn của sư phụ lão nhân gia người không hề kém năm đó. Chỉ là, tuổi đã cao sao còn muốn gây thêm phiền phức!”
Nửa câu đầu có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nửa câu sau giọng hắn trầm thấp, có thể nghe ra người nói chẳng mấy vui vẻ.
Tư Vô Nhai đáp: “Có lẽ lão nhân gia người muốn tu luyện sở trường của trăm nhà… để phá vỡ bí mật về trường sinh.”
Nhắc tới hai tiếng “trường sinh”, tay trái Vu Chính Hải nắm chặt phát ra âm thanh ken két.
Hắn nói: “Nếu trường sinh là có thật… sao nhiều năm như vậy vẫn không có lấy một người thành công?”
Tu hành giới đời đời thay đổi.
Mỗi đời đều có thiên tài và cường giả xuất hiện, ai cũng không cam lòng để trời cao trói buộc, ai cũng muốn thay đổi chân lý từ thời tuyên cổ. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
“Đại sư huynh bớt giận, cần gì phải chấp nhặt với sư phụ lão nhân gia người.” Tư Vô Nhai tuy bị Phược Thân Thần Chú trói buộc nhưng lại không có vẻ gì là tức giận.
Vu Chính Hải chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thiên không rồi thở dài: “Cũng may có Vô Nhai sư đệ.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Không đáng nhắc tới… Nếu không phải nhờ có sư huynh sử dụng tinh huyết mang ta chạy trốn, chỉ sợ bây giờ ta đã bị sư phụ bắt lại.”
Nhớ tới cảnh tượng vừa nãy trong rừng, Vu Chính Hải lại nhíu mày. “Ta rất kỳ quái, sư phụ luôn khinh thường sử dụng Đại Huyền Thiên Chương… Sao bây giờ lại đột nhiên thi triển Huyền Thiên Tinh Mang? Tuy khí tức ba động không hề cao nhưng lực khống chế lại hơn xa ta.”
Tư Vô Nhai gian gian chống đỡ thân thể đứng lên, chỉ tay về phía thần chú trên ngực mình: “Sư phụ ngay đến cả Phược Thân Thần Chú cũng dùng tới… đoán chừng là muốn dùng Huyền Thiên Tinh Mang để cảnh cáo chúng ta.”
Vu Chính Hải lại nhìn về phía Phược Thân Thần Chú trên người Tư Vô Nhai lần nữa.
Chữ “Trói” to lớn giữa ngực trông vô cùng chướng mắt.
“Sư đệ yên tâm, ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giải khai Phược Thân Thần Chú này.” Vu Chính Hải nói.
“Đều là việc nhỏ thôi mà… Ta có tu vi hay không cũng đâu quan trọng.” Tư Vô Nhai nở nụ cười tự tin, không hề để tâm đến thần chú trên người.
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Vô Nhai sư đệ lòng dạ rộng rãi như thế, khó trách có thể khống chế được Ám Võng…”
“Sư huynh quá khen.”
“Cho dù thế nào thì thần chú này cũng tại ta mà có, ta sẽ phái người đi một chuyến đến Thiên Sư Đạo. Sư huynh tin tưởng đệ có thể khống chế tốt Ám Võng… nhưng mà việc không có tu vi trong người dù sao cũng là một tai hoạ ngầm.” Vu Chính Hải đáp.
Có tu vi vẫn tốt hơn rất nhiều, ai dám cam đoan trong Ám Võng không có kẻ lòng mang dị tâm?
“Trước tiên về Bình Đô Sơn đã.”
“Vậy do sư huynh làm chủ.”
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo, Lãnh La, Phan Ly Thiên và mấy tên đồ đệ đứng nhìn Lục Châu đang lâm vào trầm tư, trong lòng nghi hoặc không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Lục Châu nhìn điểm công đức trên giao diện Hệ thống: 10.220 điểm.
Mua bốn tấm thẻ Lôi Cương mà không dùng, cũng chỉ giết được mỗi Mạc Khí để kiếm lại chút điểm công đức. Lát nữa rảnh rỗi phải rút thưởng một đợt mới được.
Lục Châu phất tay áo, giao diện biến mất.
Nhớ lại chuyện của Vu Chính Hải, hắn trầm tư nói: “Hắn làm sao chạy thoát được?”
Hiệu quả của Phược Thân Thần Chú rõ ràng đã được phát động, cũng đã thu được điểm công đức cơ mà.
Suốt đoạn đường quay về Lục Châu đều nghĩ mãi chuyện này nhưng vẫn không tìm ra đáp án.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Hoa Vô Đạo nhìn Lục Châu, chắp tay nói: “Các chủ không cần để ý, người đi bên bờ sông có ai chẳng có lúc ướt giày. Huống hồ…”
Lời này vừa nói được một nửa hắn đã cảm thấy không ổn. Ý tứ chẳng khác nào đang bảo, huống hồ ngươi cũng già rồi, đồ đệ ngươi lại mạnh như vậy, chạy thoát cũng đâu có gì lạ.
Khuyên người kiểu đó có ngày ăn dao.
Khi Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên, Hoa Vô Đạo lập tức xoay chuyển, tiếp tục nói: “Ta nghe nói Vu Chính Hải đã trúng thần chú của Các chủ. Tất nhiên hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giải khai thần chú. Muốn giải được Phược Thân Thần Chú chỉ có hai cách: một là tìm chú thuật sư cường đại, tại Thiên Sư Đạo có rất nhiều tu hành giả am hiểu về thần chú. Hai là tìm đến Ma Thiên Các.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Hoa trưởng lão nói có lý. Sư phụ, nhân cơ hội này chúng ta đến Thiên Sư Đạo ôm cây đợi thỏ đi.”
“...”
Những người khác đều nhìn về phía Đoan Mộc Sinh.
Thiên Sư Đạo không giống với Tịnh Minh Đạo, loại cao thủ như Phan Ly Thiên cũng không nhiều, nhưng Thiên Sư Đạo có nhiều tu hành giả giỏi về thần chú và trận pháp.
Trên địa bàn của bọn họ, không ai dám coi thường Thiên Sư Đạo.
Một đám người già yếu bệnh tật chạy đến đó làm gì? Tặng đầu người cho người ta?
Lãnh La và Phan Ly Thiên thì khỏi nói, không làm vướng chân vướng tay đã là tốt.
Còn loại cường giả chỉ có thể co đầu rụt cổ như Hoa Vô Đạo thì thích hợp giữ nhà hơn…
Lục Châu lắc đầu nói: “Thiên Sư Đạo chưa chắc đã giải được thần chú của vi sư. Nghiệt đồ không còn chỗ nào để đi, sớm muộn gì cũng sẽ đến Ma Thiên Các.”
“Đồ nhi đã hiểu.” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Phan Trọng thế nào rồi?”
Chiêu Nguyệt đáp: “Thương thế của Phan Trọng đã ổn định, không còn nguy hiểm. Tịnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục ạ.”
“Đa tạ.” Phan Ly Thiên chắp tay.
Thái độ này của hắn đã cho thấy quan hệ giữa hai người.
Lãnh La mở miệng nói: “Ta rất tò mò, quan hệ giữa ngươi và Phan Trọng rốt cuộc là như thế nào?”
Tính theo tuổi tác thì Phan Trọng nhiều lắm chỉ mới ba mươi, bốn mươi tuổi, được xem như là thanh thiếu niên trong giới tu hành. Phan Ly Thiên và Lãnh La là người cùng thời đại, từ mấy trăm năm trước đã rời khỏi Tịnh Minh Đạo. Tính thế nào cũng không thể là ông cháu.
“Chuyện của lão hủ liên quan gì đến ngươi?” Phan Ly Thiên nghẹn lời đáp.
Đúng lúc này, Lục Châu khẽ vung tay lên, một hộp gấm màu đen bay tới rơi vào tay Phan Ly Thiên.
“Bản toạ từ trước tới nay đều luôn là người luôn giữ lời.”
Khi Phan Ly Thiên tiếp nhận hộp gấm màu đen kia, đôi bàn tay già nua của hắn khẽ run run.
Hắn cúi đầu với Lục Châu, không nói thêm gì.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào nói hết lòng biết ơn của hắn.
Trải qua rất nhiều năm, không phải hắn không muốn tìm Hắc Mộc Liên, mà vì tu vi đã mất hết, muốn có được Hắc Mộc Liên còn khó hơn lên trời.
Thấy Phan Ly Thiên kích động như thế, Lãnh La cảm thấy rất kỳ quái, bèn nói:
“Với thân phận và địa vị của ngươi, chỉ cần dựa vào Tịnh Minh Đạo thì sao có thể không thu được một mảnh Hắc Mộc Liên cơ chứ?”
Phan Ly Thiên khẽ lắc đầu. “Lãnh La, nếu Mạc Ly huỷ bỏ tu vi của ngươi, nàng ta có cho ngươi Hắc Mộc Liên không?”
Lãnh La trầm mặc.
Tất cả mọi người còn lại trong đại điện đều im lặng.
Phan Ly Thiên chắp tay nói: “Lão hủ cáo lui.”
Lãnh La cũng chắp tay, biểu thị muốn rời đi.
“Đi đi.” Lục Châu phất tay.
Hai người này cần rất nhiều thời gian để khôi phục tu vi.
Trước lúc đó, tác dụng của bọn họ đối với Ma Thiên Các không lớn.
Chờ hai người rời đi rồi, Lục Châu lên tiếng hỏi: “Có tin tức của Minh Thế Nhân chưa?”
“Sư phụ… Tứ sư huynh lần này thật quá đáng, đi chơi lâu như vậy cũng chưa trở về!”
Lục Châu cũng thấy kỳ quái.
Nhưng Hệ thống không hề có bất kỳ thông báo nào liên quan đến Minh Thế Nhân.
Có điều, Lục Châu rất tin tưởng vào năng lực sinh tồn của Minh Thế Nhân nên cũng không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.
Đột nhiên, Chu Kỷ Phong mang vẻ mặt kỳ quái từ bên ngoài đi vào đại điện.
“Có chuyện gì?” Lục Châu lên tiếng hỏi.
“Hoa Nguyệt Hành trở về rồi!” Vẻ mặt Chu Kỷ Phong cứng ngắc, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn mang theo đầu của Diệp Thành Chí trong Thiên Kiếm Môn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận