Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 952

Diệp Chân cắn răng nhìn lên đám người Phi Tinh Trai. Lúc này các trưởng lão Phi Tinh Trai bước ra nói lớn: "Người của triều đình sắp đến rồi! Phi Tinh Trai không thể tiếp tục mất đi Diệp Chân! Lão tiền bối muốn trở thành địch nhân của triều đình sao?!"
"Lão tiền bối đã giết Trai chủ, chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt?!" Bọn hắn cố gắng tranh thủ một cơ hội sống.
Lục Châu hờ hững vuốt râu: "Cho dù Trần Thiên Đô còn sống cũng không dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với lão phu."
Lục Châu nâng Vị Danh Kiếm, chĩa thẳng mũi kiếm xuống người Diệp Chân. "Lão phu đuổi tận giết tuyệt… thì sao?"
Soạt!
Kiếm cương bọc lấy Vị Danh Kiếm đâm xuyên qua đầu Diệp Chân.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
Đám người đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Chân vừa tấn thăng thập diệp, vậy mà không còn sức chống cự, không thể thi triển nguyên khí, dễ dàng bị một kiếm đâm xuyên đầu, mất mạng ngay tại chỗ.
Lần này hắn thật sự mất mạng.
Đám tu hành giả Phi Tinh Trai hoàn toàn tuyệt vọng. Bọn hắn hoảng sợ thối lui, nấp sau lưng các tu hành giả Thiên Vũ Viện. Bây giờ Phi Tinh Trai đã chẳng còn chỗ dựa nào nữa, chỉ có thể trốn ở sau lưng Thiên Vũ Viện, tìm kiếm một chút hi vọng sống.
Mạnh Trường Đông đứng bên phía Tư Không Bắc Thần, trong lòng không khỏi cảm khái. Thành nhờ Diệp Chân, bại cũng vì Diệp Chân.
Các tu hành giả Thiên Vũ Viện cũng sợ hãi lùi về sau. Lục Châu lạnh nhạt nhìn lướt qua đám người rồi lấy Thái Hư Kính ra, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thái Hư Kính được bổ sung nguyên khí, rọi kim quang lên thi thể Diệp Chân.
Tư Không Bắc Thần gật đầu nói: "Đúng là một bảo bối chiếu yêu thật tốt. NhiếpThanh Vân, Vân Sơn Kính của ngươi đúng là chẳng ra làm sao."
Sắc mặt Nhiếp Thanh Vân tái xanh. Vân Sơn Kính quả thật không thể soi rõ chân thân của Diệp Chân, càng không soi được pháp thân thật sự của Lục Châu.
Thái Hư Kính chiếu xuống, Lục Châu xuất chưởng. Mấy chục đạo kiếm cương lượn vòng bay ra, trong chớp mắt đã chém Diệp Chân thành bã vụn. Trong đó có một đạo kiếm cương khi chém vào người Diệp Chân bỗng nhiên phát ra tiếng ‘keng’ thanh thuý.
"Hả?" Lục Châu nghi hoặc.
Dưới kim quang của Thái Hư Kính, một tinh thể nhỏ rơi ra, trên thân tinh thể toả quang mang màu tím sẫm. Hơn vạn tu hành giả đang quan sát cũng lộ vẻ tò mò.
Lục Châu tiện tay vung lên, tinh thể kia trôi vào lòng bàn tay hắn.
[Ting ! thu hoạch được Tử Lưu Ly, phẩm cấp: Thiên giai, chủ nhân: Diệp Chân.].
[Tử Lưu Ly: có tác dụng trấn an tinh thần, gia tăng tốc độ khôi phục nguyên khí. Khi rót nguyên khí vào có thể che giấu khí tức chủ nhân.].
Bảo vật không tệ. Hoá ra đây chính là nguyên nhân Diệp Chân có thể tránh được Vân Sơn Kính. Còn việc Diệp Chân có thể biến pháp thân Cửu Anh thành hình người thì hẳn không phải do Tử Lưu Ly mà là vì Diệp Chân nắm giữ một loại phương pháp đặc thù nào đó.
Tại kim liên giới, tu hành giả sau khi trảm liên có thể điều khiển pháp thân làm ra đủ loại động tác công kích hoặc phòng ngự. Nhưng hồng liên giới đến nay vẫn chưa có phương pháp trảm liên, Diệp Chân có thể điều khiển được pháp thân thì quả là một nhân tài.
Lục Châu cất kỹ Tử Lưu Ly rồi nhìn sang đám tu hành giả Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai, thản nhiên bay về phía bọn hắn.
Các tu hành giả Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai lập tức lui về sau mấy mét, sắc mặt ngưng trọng như lâm đại địch.
"Chúng ta đi." Một trưởng lão Thiên Vũ Viện hạ lệnh. Mấy ngàn tu hành giả của hai phe vội vàng quay đầu rời đi.
"Chờ đã." Lục Châu đạm mạc nói, "Ai cho phép các ngươi đi?"
Trong lòng chúng tu hành giả cảm thấy vô cùng nặng nề. "Ngươi… Ngươi thật sự phải đuổi tận giết tuyệt?"
"Ngăn lại." Lục Châu phất tay, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Tư Không Bắc Thần thấy vậy bèn nháy nháy mắt với Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà. Thật là ngu xuẩn, một chút ánh mắt cũng không có!
Hai vị thủ toạ vội vàng gật đầu hiểu ý, lách mình vọt tới phối hợp với Vu Chính Hải cùng Ngu Thượng Nhung bao vây đám người Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai.
"Ai dám động, lập tức giết." Lục Châu nói.
Nói xong, Lục Châu quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Vân. Trong lòng Nhiếp Thanh Vân không khỏi hoảng hốt, vội khom người nói: "Lục tiền bối, xin chỉ giáo."
"Phi Tinh Trai lừa gạt đệ tử mười hai tông Vân Sơn, chẳng lẽ ngươi định tha cho bọn hắn?" Lục Châu hờ hững hỏi.
"Việc này..." Nhiếp Thanh Vân lộ vẻ khó xử.
"Lão phu trước nay không ưa những kẻ tâm cơ." Lục Châu vừa vuốt râu vừa nói.
Lời này càng nghe càng thấy không ổn. Diệp Chân am hiểu nhất là tâm cơ mưu kế, kết cục của hắn cực kỳ thê thảm, bị giết đến tận sáu lần.
Nhiếp Thanh Vân bèn đáp: "Vì Vân Sơn, ta cũng rất bất đắc dĩ, mong Lục huynh thứ lỗi."
"Lục huynh?" Lục Châu nhìn Nhiếp Thanh Vân. Vừa rồi tuy rằng luôn phải chiến đấu nhưng mọi biểu hiện của Nhiếp Thanh Vân đều không thoát khỏi ánh mắt Lục Châu.
"Ngươi ngăn cản Tư Không Bắc Thần, việc này giải thích thế nào?"
Nếu Tư Không Bắc Thần có thể sớm nhúng tay vào thì dù Diệp Chân có mười cái mạng cũng phải chịu chết. Chính bởi vì bị Nhiếp Thanh Vân kiềm chế nên Tư Không Bắc Thần mới không thể động thủ. Bên cạnh đó còn có người của Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai luôn chực chờ phía sau nên Tư Không Bắc Thần không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Thanh Vân đại biến, lăng không khom người nói: "Ta thừa nhận ta có tư tâm..."
Hắn ngừng lại một chút rồi buồn bã giải thích:
"Một tông môn muốn tồn tại lâu dài là điều vô cùng khó khăn, Hạ quán chủ hẳn là có thể lý giải được điều này. Tông môn yếu nếu muốn tồn tại thì phải nịnh nọt bợ đỡ kẻ khác, tông môn mạnh thì càng phải dựa dẫm vào kẻ mạnh hơn. Nhưng tu hành giới này cao không thấy đỉnh, ai mới là người đứng ở vị trí cao nhất? Nhân tâm khó lường, cường giả lại thường xuyên thay đổi.”
"Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, nói đạo lý cũng chẳng có ích gì. Hung thú trước khi ăn thịt người cũng chẳng thương lượng lấy một lời, mà con người lại càng tàn ác hơn cả hung thú... Vì bảo vệ Vân Sơn, ta đã nỗ lực cả nửa đời mình, ta sao có thể nhìn Vân Sơn bị hủy hoại trong tay Diệp Chân?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận