Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2125: Lão phu giết Xích Đế cho ngươi

Minh Thế Nhân nói:
“Ta còn có việc phải làm, trời sập sẽ khiến vô số nhân loại và hung thú chết đi, ta phải gánh vác trọng trách cứu vớt toàn bộ sinh linh trong bí ẩn chi địa!”
Đế Nữ Tang bật cười khanh khách, chỉ vào Minh Thế Nhân nói: “Ngươi thật thú vị, hay là ngươi ở lại đây đi, thật đó, ta rất hiền hoà thân thiện nha.”
“Ách…”
Nha đầu này thật khó chơi, nói mãi không nghe.
Đúng lúc này, phía Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên phát ra tiếng răng rắc.
Âm thanh nứt toác như xé toạc không trung, vết nứt chạy dọc trên thân trụ rồi lan tràn ra tứ phía.
Đế Nữ Tang lập tức giật mình nói: “Trời sập thật rồi! Ta phải trốn thôi!”
“Ngươi chờ một chút!” Hư ảnh Minh Thế Nhân loé lên, thi triển ra lực lượng quy tắc chắn đường nàng, “Ngươi nhìn xem đó là ai?” Hắn chỉ về phía Xích Đế đứng bên dưới.
Xích Đế hắng giọng một tiếng, chậm rãi bay tới.
Nhìn thấy Xích Đế, sắc mặt Đế Nữ Tang đại biến, nàng cau mày tức giận nói: “Cút ngay!”
Nước trong hồ bắn lên tung toé đầy trời tạo thành vô số băng nhận tập kích về phía hai người. Minh Thế Nhân và Xích Đế gọi ra cương khí hộ thể ngăn trở băng nhận.
“Ngươi đừng gấp như vậy!” Minh Thế Nhân vội nói, “Xích Đế chỉ tới nhìn ngươi một chút thôi, ngài ấy sẽ không nói gì cả.”
“Ai cần ngươi lo?!” Đế Nữ Tang trở nên không chịu nói lý.
“Nhưng ngươi không thể quay về.” Minh Thế Nhân nói.
“Ta cứ muốn trở về đấy!” Đế Nữ Tang gọi khẽ một tiếng, toạ kỵ Bạch Hạc của nàng từ xa bay tới, tấn công về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân không thể ra tay với nó, chỉ có thể liên tục né tránh. “Ngươi nghe ta nói đã, ta tới đây là để giúp ngươi! Xích Đế làm ra chuyện khốn nạn như vậy, ta có thể thay ngươi trừng phạt hắn!”
Đế Nữ Tang nhoáng lên, xuất hiện phía trên băng trùy. Xích Đế thì tức giận nhìn Minh Thế Nhân, con nghé con này dám nói xấu ngay trước mặt hắn hả?!
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Ta biết ngươi rất chán ghét Xích Đế, vậy thì dứt khoát giết luôn hắn đi.”
Đế Nữ Tang không thèm để ý tới Minh Thế Nhân, cảm thấy lời hắn nói quá mức buồn cười, nàng xoay người nhìn sang chỗ khác.
Minh Thế Nhân vẫn lớn tiếng nói: “Nhìn đây, ta sẽ giết Xích Đế cho ngươi xem!”
Quang ấn bay ra, Xích Đế không hề tránh né mà còn chủ động hủy bỏ cương khí hộ thể. Ầm!
Cương ấn bắn trúng ngực hắn, khí huyết cuồn cuộn, kỳ kinh bát mạch hỗn loạn, máu tươi kẹt lại trong cổ họng chỉ chực chờ phun ra. Con nghé con này dám ra tay hung ác nha?!
Minh Thế Nhân cũng hơi xấu hổ, ngài diễn kịch là được rồi, tự nhiên hủy bỏ cương khí hộ thể làm chi rồi trách ta?
Xích Đế bay lùi về sau trăm mét rồi dừng lại, Đế Nữ Tang vẫn không thèm quay đầu nhìn hắn.
Minh Thế Nhân bèn truyền âm nói: “Xích Đế, ngài thấy rồi đó, người ta vốn không thèm quan tâm.”
Xích Đế thở dài một tiếng não nề. Nhân quả báo ứng, không thể trách ai được.
Đúng lúc này, phía Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Xích Đế, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, rửa sạch tội nghiệt!”
Thanh âm này hùng hậu vô cùng khiến Đế Nữ Tang giật mình xoay người lại, đám người nhìn thấy ở phía chân trời có một thân ảnh đang lướt tới nhanh như thiểm điện.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, Đoan Mộc Sinh và tứ đại kim cương đứng ở gần đó cũng cả kinh. “Sư phụ?”
Hư ảnh kia từ từ hạ xuống trước mặt đám người, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân lập tức khom người hành lễ: “Bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nói: “Các ngươi không đi lĩnh ngộ đại đạo, chạy đến nơi này làm gì?”
“Sư phụ, Xích Đế bệ hạ có việc cần làm, chúng đồ nhi không thể vong ân phụ nghĩa mà bỏ đi được.” Minh Thế Nhân cười đáp.
Lục Châu nhìn về phía Xích Đế. Xích Đế cũng lườm hắn nói: “Bản đế đế đón Tang nhi trở về nên chậm trễ chút thời gian. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh là do bản đế khổ tâm bồi dưỡng, tuy ngươi là sư phụ của bọn hắn nhưng cũng không thể thay bọn hắn làm chủ.”
Lục Châu khinh thường nói: “Ngươi sai. Dưới gầm trời này, chỉ có lão phu có thể thay bọn hắn làm chủ.”
“Thiên đạo sụp đổ, bản đế phải dẫn bọn hắn về Thái Hư để giúp Thiên Khải Chi Trụ được vunnưgx chắc, nếu ngươi khăng khăng mang bọn hắn đi, hậu quả sẽ khó mà lường được.”
“Trời sập thì liên quan gì đến lão phu? Hơn nữa việc Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ đã là chuyện tất nhiên.” Lục Châu đáp.
Xích Đế nhíu mày nói: “Bản đế không cho là vậy, trời cao tạo ra thập đại Thiên Khải Chi Trụ tất có nguyên do của nó.”
“Linh Uy Ngưỡng đã rời khỏi Vân Trung Vực, Bạch Đế cũng trở về hòn đảo thất lạc, chỉ còn mình ngươi u mê không tỉnh.” Lục Châu trầm giọng nói.
“Linh Uy Ngưỡng chạy rồi?” Xích Đế kinh ngạc hô lên.
Lúc này Đế Nữ Tang từ trên đỉnh băng trùy bay xuống, mỉm cười nói: “Thì ra là ngươi.”
Lục Châu nhìn về phía Đế Nữ Tang. Trăm năm trôi qua mà dung mạo của nàng cũng vẫn thanh xuân như vậy, trông chẳng khác gì Tiểu Diên Nhi.
“Ngươi hận Xích Đế như vậy, lão phu giết hắn cho ngươi, thấy thế nào?” Lục Châu nói.
Đế Nữ Tang kinh ngạc “A” một tiếng.
Biểu tình trên mặt Xích Đế càng trở nên khó coi. Tôn nghiêm Đại Đế ở trước mặt mấy người này chẳng đáng một đồng. Nữ nhi bất hiếu kia cũng không đứng về phía mình, trong lòng hắn đắng chát vô cùng. Hắn hậm hực nói: “Chuyện của bản đế không tới lượt ngươi nhúng tay.”
Lục Châu nói: “Ngươi trói buộc đồ nhi của lão phu, làm chậm trễ thời gian lĩnh ngộ đại đạo của bọn hắn, chẳng lẽ lão phu không nên hỏi tới?”
Xích Đế nghẹn lời, nghĩ lại một chút rồi phản bác: “Trước kia có bao nhiêu người tranh đoạt hạt giống Thái Hư, bản đế thu nạp bọn hắn, bảo vệ an nguy cho bọn hắn, lại hao tâm tổn trí bồi dưỡng bọn hắn thành tài, cho bọn hắn sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm trân quý của Viêm Thuỷ Vực. Ngươi hẳn phải biết bồi dưỡng hai tên đạo thánh là việc gian nan thế nào, chỉ bằng việc này, sao bản đế lại nỡ để bọn hắn đi?”
Hắn quay đầu lại chất vấn: “Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh, thường ngày bản đế đối xử với các ngươi thế nào?”
“Việc này…”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận