Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 559

Tuy vậy Tả Ngọc Thư vẫn có chút kiến giải, bèn nói: “Lão thân không cho rằng nàng bỏ qua Thối Thể cảnh.”
Mọi người nghe vậy đều quay đầu nhìn Tả Ngọc Thư.
Lục Châu vuốt râu nói: “Sao lại khẳng định như vậy?”
Tả Ngọc Thư liếc xéo đám trưởng lão rồi rất có phong phạm nữ tiên sinh, khẽ đáp:
“Các chủ dùng phương pháp phi thường để bảo vệ kinh mạch Hải Loa, lại thêm bốn người bọn ta gia tăng lực lượng, dưới điều kiện này, rất có khả năng nàng đã vượt qua Thối Thể cảnh trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Nhưng cơ năng thân thể Hải Loa không hề mạnh, chẳng khác gì người bình thường.” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
“Lực lượng của Các chủ và của bốn người bọn ta hỗ trợ lẫn nhau, khi khai mở đan điền khí hải cho Hải Loa đã bị triệt tiêu hoàn toàn mới tạo thành kết quả này.” Tả Ngọc Thư chắp tay nói với Lục Châu. “Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của lão thân.”
“Dưới loại lực lượng hỗn tạp như vậy mà bước vào Thông Huyền cảnh, nha đầu này đúng là không đơn giản.” Phan Ly Thiên nói. “Nói như thế thì nha đầu này chính là thiên tài tu hành ngàn năm khó gặp.”
Tả Ngọc Thư đáp: “Đúng là như thế…”
Minh Thế Nhân lườm bốn vị trưởng lão một cái sắc lẹm. Trang bức nửa ngày, rốt cuộc chẳng phải kết luận của mấy người cũng y hệt của ta hay sao?
Đúng lúc này, Hoa Vô Đạo đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói:
“Các chủ… ta nguyện ý thu Hải Loa làm đồ đệ, tận tâm tận lực dạy cho nàng sở học cả đời, tuyệt không giữ lại chút nào! Xin Các chủ thành toàn!”
Lãnh La nghe vậy cười nói:
“Bảo một tiểu cô nương đi theo ông học đấu pháp co đầu rụt cổ đó à? Lãnh mỗ lại cảm thấy tiểu cô nương này rất thích hợp học Đạo ẩn chi thuật. Lãnh mỗ cam đoan nàng nhất định sẽ trở thành cao thủ bát diệp.”
Phan Ly Thiên khinh thường nói:
“Lão hủ chẳng thấy Đạo ẩn chi thuật và đấu pháp co đầu rụt cổ khác nhau chỗ nào… Hải Loa có thiên phú bậc này, nên học cương ấn với lão hủ đây. Bát diệp thì có là gì, lão hủ còn mong nàng bước vào cửu diệp!”
Tả Ngọc Thư vào Ma Thiên Các muộn hơn ba lão già này, thấy một nhân tài hiếm hoi như thế bà ta cũng không nhịn được.
“Lão thân… lão thân…”
Lời còn chưa nói xong, Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại. “Thôi.”
Gian phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Chưa gì đã tranh nhau thu đệ tử. Ánh mắt Lục Châu quét về phía bốn vị trưởng lão, cả bốn người đều im re không còn dám lên tiếng.
“Chuyện của Hải Loa, bản toạ tự có sắp xếp. Mọi người giải tán đi.”
Bốn vị trưởng lão ngoan ngoãn khom người rời khỏi Nam Các.
Vừa ra ngoài, cả bốn người đều thở dài lắc đầu.
“Thiên tài như vậy lại không thể trở thành đệ tử của ta, thật là đáng tiếc…” Phan Ly Thiên thở dài.
“Đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Có Các chủ ở đây, sao có thể đến lượt chúng ta…”
Ba người còn lại khẽ giật mình. Lời này rất có lý, sao bọn họ lại quên mất điểm này chứ!
Trong gian phòng.
Lục Châu nhìn thoáng qua Hải Loa đang nằm trên giường, đúng là hắn cũng có ý định muốn thu nàng làm đồ đệ. Nhưng… thu đồ không mang lại ích lợi gì mà còn phân tán lực chú ý của Lục Châu.
Chiếu theo trình tự thu đồ đệ của Cơ Thiên Đạo, cửu đại đệ tử đều có liên quan đến đoạn thơ kia. Như vậy… đệ tử thứ mười tên Hải Loa có phải sẽ thoát ly quỹ tích ban đầu?
“Chăm sóc cho nàng.” Lục Châu hạ lệnh.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Trước tiên vẫn nên làm rõ các bí mật trên người Hải Loa đã rồi mới tính tiếp.
Vì sao Chân Thực Chi Nhãn không dò xét được nàng, vì sao nàng là Thông Huyền cảnh trời sinh, nàng đến từ đâu, đi về đâu…
...
Hai ngày sau.
Kinh Châu thành bùng phát chiến tranh.
Được Bồng Lai Môn ủng hộ, dưới sự lãnh đạo của Vu Chính Hải, U Minh Giáo toàn lực công thành.
Hai đại cao thủ bát diệp Hoàng Thời Tiết và Vu Chính Hải cùng Hoa Trọng Dương và rất nhiều cao thủ khác đánh vào Kinh Châu Thành.
Kinh Châu đại loạn.
Chưa đến ba ngày, quân thủ thành liên tục bại lui. U Minh Giáo thuận thế chiếm đóng phủ tướng quân.
Trong phủ tướng quân, tâm tình Vu Chính Hải tốt hơn rất nhiều.
“Lần này đánh bại được Văn Thư là nhờ có Thời Tiết huynh hỗ trợ.” Vu Chính Hải nói với Hoàng Thời Tiết ngồi bên cạnh.
Hoàng Thời Tiết khoát tay đáp: “Ta được thơm lây mà thôi. Một chiêu Đao Chấn Sơn Hà trong Đại Huyền Thiên Chương của Vu giáo chủ thật khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Thế nhân đều đồn đại tu vi Vu Chính Hải rất cao, nhưng rất ít người có thể tận mắt chứng kiến hắn xuất thủ.
Hoàng Thời Tiết không thể không thừa nhận, dù mình cũng là bát diệp nhưng rất khó có thể chiến thắng được Vu Chính Hải.
“Thời Tiết huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, bản Giáo chủ chắc chắn sẽ tận lực thoả mãn huynh.”
Hoàng Thời Tiết vốn có rất nhiều yêu cầu, nhưng nghĩ đến Cơ Thiên Đạo là cửu diệp kim liên nên đành đáp:
“Bạn bè hỗ trợ lẫn nhau, có gì mà phải khách khí… khụ khụ… khụ khụ…”
Hoàng Thời Tiết ho ra máu.
“Thời Tiết huynh!”
“Ta không sao… Lão tặc Văn Thư thật đáng hận, đánh chính diện không địch lại ta nên chơi trò đánh lén.”
Đúng lúc này, Hoa Trọng Dương từ bên ngoài nhanh chân bước vào, chắp tay nói với hai người:
“Khởi bẩm Giáo chủ, đã tìm hết từng góc trong trận pháp nhưng không thấy lão tặc Văn Thư đâu!”
Nghe vậy Vu Chính Hải trầm giọng nói: “Cho dù có phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra hắn cho bản Giáo chủ!”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!” Hoa Trọng Dương khom người đáp.
Cùng lúc đó ở phía bắc Kinh Châu Thành.
Trong một kênh rạch, có năm người mặc khôi giáp đang chật vật chạy trốn.
“Văn tướng quân, đi hướng này… từ kênh rạch này chạy thẳng một đường khoảng năm mươi dặm sẽ đến Độ Thiên Hà, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn thuyền chờ ở đó.”
Chạy ở giữa là một lão giả mặc khôi giáp rách nát, trên người chồng chất vết thương.
Người này chính là một trong bát đại thống lĩnh trấn thủ ở Kinh Châu Thành, Văn Thư tướng quân, cao thủ Nho môn.
Văn Thư quay đầu nhìn về phía Kinh Châu Thành. “Thù này không báo, lão phu thề không làm người.”
Vừa dứt lời, trên một cây đại thụ ven đường bỗng truyền tới một giọng nói lạnh nhạt mà ôn hoà: “Thật xin lỗi.”
Đám người đang chạy trốn đều là chim sợ cành cong, ai nấy đều đã trọng thương. Giọng nói vừa cất lên khiến cả năm người đều giật nảy mình.
“Ai đó?”
“Văn tướng quân cẩn thận!”
Trên cây đại thụ chọc trời, một vị thanh bào kiếm khách tay ôm trường kiếm đứng trên một nhành cây, từ trên cao nhìn xuống mỉm cười nói:
“Thật xin lỗi, các ngươi phải dừng lại ở đây.”
“Các hạ là…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận