Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 330: Càng già càng dẻo dai

Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành và rất nhiều nữ đệ tử đều tràn đầy chờ mong nhích về phía trước.
Hậu sinh vãn bối kiến thức ít, lịch duyệt nông cạn, thấy cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua.
Ba vị trưởng lão cũng nhìn Lục Châu bằng ánh mắt đầy chờ mong.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa lâm vào trầm tư.
Hoa Vô Đạo phất tay nói: “Lục Hợp Đạo Ấn là chiêu thức ta tốn hai mươi năm mới nghiên cứu ra, dựa trên cơ sở của Lục Hợp Ấn để sáng tạo ra cái mới. Cho đến nay ta chỉ mới thi triển được cửu tự. Khi dùng toàn lực thi triển, lại thêm Bát Quái Ấn gia trì thì ta có thể phòng thủ được công kích của cường giả bát diệp. Mỗi một chữ do ấn tạo thành đều cần lực khống chế cực kỳ tinh chuẩn, muốn tăng thêm một chữ còn khó hơn lên trời.”
“Các ngươi đừng xem thường Lục Hợp Đạo Ấn. Lúc trước khi ta mới vào Ma Thiên Các, chỉ dùng có sáu chữ đã có thể ngăn cản một đòn công kích toàn lực của Đoan Mộc Sinh.”
Thiên Nhất Quyết của Đoan Mộc Sinh ai ai cũng đã được tận mắt chứng kiến.
Chiêu thức bá đạo có uy lực đáng sợ như vậy mà chỉ dùng Lục Hợp Đạo Ấn lục tự đã có thể ngăn trở.
Phan Trọng hiếu kỳ hỏi: “Hoa trưởng lão, Lục Hợp Đạo Ấn có thể thi triển được nhiều nhất bao nhiêu chữ?”
“Lúc trước khi ta sáng tạo Lục Hợp Đạo Ấn, nhiều nhất cũng chỉ có thập tự. Nhưng với tu vi và ngộ tính của ta thì cho đến nay vẫn chỉ mới thi triển được cửu tự.”
“Vẫn còn một chữ thứ mười?”
“Đúng vậy.”
“Tạo nghệ của Hoa trưởng lão đối với Lục Hợp Đạo Ấn đúng là thiên hạ vô song.” Đám người Phan Trọng sùng bái không thôi.
Cho dù là pháp môn tu hành nào, muốn đạt tới trình độ có thể sáng tạo cái mới thì nhất định phải cực kỳ nắm vững và tinh thông công pháp cơ sở trước.
Đoan Mộc Sinh chỉ mới là Nguyên Thần cảnh nhị diệp đã muốn sáng tạo đấu pháp là hơi vội vàng. Ít nhất cũng phải đạt tới Nguyên Thần cảnh ngũ diệp mới có thể bắt đầu sáng tạo cái mới.
“Hoa trưởng lão, thành quả do trưởng lão khổ công nghiên cứu hai mươi năm, làm sao người khác có thể thi triển ra được?” Chu Kỷ Phong bất đắc dĩ nói.
Những người khác cũng rối rít gật đầu theo.
Đúng đấy, chính mình mất hai mươi năm mới nghĩ ra Lục Hợp Đạo Ấn, cho dù người khác nhìn ra nguyên lý cũng đâu thể chỉ một lần đã thi triển ra?
Lúc này ba vị trưởng lão cũng đã nghĩ tới, lập tức xoắn xuýt tìm bậc thang cho Lục Châu hạ xuống.
Hoa Vô Đạo hối hận vô cùng.
Vừa rồi sao hắn lại lắm mồm lắm miệng đòi Các chủ làm mẫu Lục Hợp Đạo Ấn cơ chứ?
Nếu vì thế mà đắc tội Các chủ thì phải làm sao đây?
Hoa Vô Đạo len lén liếc nhìn Các chủ, thấy Lục Châu vẫn còn đang lâm vào trầm tư.
Bậc thang này không đủ lớn rồi, phải tìm bậc thang lớn hơn để giữ gìn mặt mũi của Các chủ!
Phan Ly Thiên hỏi: "Lão Hoa, Lục Hợp Đạo Ấn của ngươi có nhiều nhất là mười chữ à?"
"Đúng vậy."
"Những người khác lần đầu tiên thi triển có thể làm được nhiều nhất mấy chữ?" Phan Ly Thiên tiếp tục hỏi.
Lão Phan thật là thú vị nha. Câu hỏi này cực kỳ có trình độ.
Tìm được bậc thang cho Các chủ leo xuống rồi!
Hoa Vô Đạo vội vàng nói: "Lúc trước khi ta còn nghiên cứu Lục Hợp Đạo Ấn ở Vân Tông, Chưởng môn nghiên cứu mất ba ngày mới thi triển ra được chữ thứ nhất, mười ngày ra được chữ thứ hai, một tháng ra được chữ thứ ba, sau đó một năm vẫn không thi triển tiếp được chữ nào. Thế là Chưởng môn hoàn toàn từ bỏ."
Loại đại pháp co đầu rụt cổ này của Hoa Vô Đạo, người khác cũng chỉ vì hiếu kỳ nên mới thử nghiên cứu một chút, làm sao có thể giống như hắn tốn đến hai mươi năm nghiên cứu cơ chứ?
"Nói như vậy thì trừ ngươi ra, không có người nào thi triển được từ chữ thứ tư trở lên?"
"Đúng thật là như thế."
Nói cách khác, không có người nào thi triển ra được chữ thứ mười trong Lục Hợp Đạo Ấn.
"Chữ thứ mười là gì?"
"Hợp."
Dù sao cũng không có ai thi triển ra được, cho dù nói ra cũng không có gì đáng ngại.
Hoa Vô Đạo nghĩ ngợi, bậc thang này đã đủ rồi chứ?
Không có ai thi triển ra thì Các chủ không làm được cũng là chuyện rất bình thường.
Ngay khi Hoa Vô Đạo đang chuẩn bị nói sang chuyện khác.
Lục Châu đột nhiên điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi lương đình.
Chân đạp hư không, Lục Châu bay lên không trung, tốc độ không nhanh không chậm, hai tay chắp sau lưng.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng đã suy nghĩ kỹ.
Đường đường là tổ sư gia Ma Thiên các, sao có thể để cho người khác chế giễu?
Nguyên khí ba động do Lục Châu phát ra chỉ ở mức Thần Đình cảnh… nhưng thái độ tự tin và lạnh nhạt của hắn lại khiến người ta không dám khinh thường, thậm chí còn sinh lòng kính sợ.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về thân ảnh Lục Châu.
Lục Châu khẽ giậm chân, dưới chân hắn xuất hiện một vòng sáng.
"Bát Quái Ấn! Là Bát Quái Ấn!" Chu Kỷ Phong kinh ngạc thốt lên.
Lục Châu lại giậm chân lần nữa. Vòng sáng nở rộ.
Lục Hợp Đạo Ấn xuất hiện!
Là người nắm giữ ký ức ngàn năm của Cơ Thiên Đạo, Lục Châu có được kinh nghiệm và lịch duyệt không ai sánh kịp, trong thời khắc này điều đó lại phát huy vô cùng tinh tế.
Ba vị trưởng lão nhìn cảnh tượng này không chớp mắt. Tiếp theo đó chính là thời điểm ngưng kết tự ấn.
Dù sao Lục Châu cũng không phải là Hoa Vô Đạo, chỉ dựa vào kinh nghiệm và lịch duyệt để ước đoán kỹ xảo sử dụng nên tốc độ thi triển không thể quá nhanh.
Lúc này, Lục Châu xoay người đứng từ trên cao nhìn xuống đám người.
Ông.
Chữ "Càn" lóng lánh kim quang viết theo thể chữ triện xuất hiện lơ lửng bên cạnh Lục Châu.
Đây là chữ đầu tiên trong Lục Hợp Đạo Ấn.
Trong mắt Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều tràn ngập sự sùng bái.
Lục Châu giơ tay phải lên… Chữ "Khôn" xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đây là chữ thứ hai.
Sau khi Lục Châu thi triển xong chữ thứ hai, hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn đám người bên dưới.
Hiệu quả đúng là không tệ.
Đám người Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đều biến thành fan não tàn.
Trên mặt ba vị trưởng lão vẫn mang bộ dạng đầy mong chờ nhìn hắn.
Nói thật, khi Lục Châu thi triển xong chữ thứ hai đã cảm thấy mình đạt đến cực hạn rồi.
Hắn chỉ mới là Thần Đình cảnh mà thôi…
Với kinh nghiệm của hắn, có thể thi triển ra hai tự ấn đã là đủ để trang bức rồi, cớ sao bọn họ còn nhìn hắn đầy chờ mong như vậy?
Không phải lúc này bọn họ nên gọi lão phu xuống rồi sao?
Tay trái Lục Châu vung lên.
Ông!
Nguyên khí xuất hiện ba động, rõ ràng là không còn ổn định như trước.
Chữ "Sinh" lại xuất hiện và trôi nổi quanh người Lục Châu.
Rốt cuộc chữ thứ ba cũng hình thành.
Có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, không cần nghiên cứu, chỉ dựa vào kinh nghiệm bản thân đã thi triển ra được chữ thứ ba trong Lục Hợp Đạo Ấn… Loại thiên phú này hoàn toàn đủ để nghiền ép Chưởng môn Vân Tông.
Còn chữ thứ tư thì… chỉ sợ không làm ra được.
Nhưng dường như ba vị trưởng lão đã quên mất việc phải tìm bậc thang cho Các chủ leo xuống, ai nấy đều tràn đầy mong đợi quan sát Lục Châu, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.
Thôi vậy.
Chữ thứ tư có thất bại cũng không sao. Thi triển được ba chữ đã đủ để chứng minh năng lực của hắn.
Lục Châu chân đạp hư không, điều động hết thảy nguyên khí trong khí hải.
Khi nguyên khí bắn ra, hắn bỗng cảm giác được nguyên khí bốn phía đang rung động không ngừng.
Chẳng lẽ sắp toang thật rồi?
Tu vi Thần Đình cảnh gần như không có khả năng ngưng kết ra chữ thứ tư trong Lục Hợp Đạo Ấn!
Lục Châu âm thầm nhíu mày. Làm sao bây giờ?
Hoa Vô Đạo rốt cuộc cũng nhận thấy điều này, hắn giật mình bừng tỉnh, vội vàng nói: "Năng lực của Các chủ thật kinh người, bội phục, bội phục!"
Lãnh La cũng phụ họa theo: "Có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế ngưng kết ra ba tự ấn trong Lục Hợp Đạo Ấn, đúng là thiên hạ vô song."
Lão Niên Mông Ngựa Các bắt đầu giơ bậc thang ra, chờ đợi Lục Châu đi xuống.
Nhưng mà, lúc này Lục Châu lại phát hiện tự ấn thứ tư đang bắt đầu ngưng kết, không cách nào gián đoạn được.
Lục Châu biết, chữ thứ tư khi ngưng kết được một nửa sẽ thất bại, nguyên khí tiêu tán và kết cục là hắn cũng sẽ rơi xuống đất!
Lục Châu bèn lật tay đánh ra một chưởng!
Não hải bỗng nhiên thanh minh vô cùng. Một luồng lực lượng đặc thù mà quỷ dị bạo phát ra.
Bát Quái Ấn dưới chân càng toả ra hào quang chói mắt, sáng hơn trước gấp mấy lần.
Ba chữ triện "Càn", "Khôn", "Sinh" vốn đã lấp lánh kim quang, sau khi Lục Châu đánh ra một chưởng đột nhiên toàn bộ biến thành màu xanh lam!
Bạn cần đăng nhập để bình luận