Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1666

Lục Châu chỉ nhìn hắn một cái rồi không thèm để ý tới.
Đám người tròn mắt nhìn cảnh này. Nơi này đều là người có máu mặt, thấy đối phương ngồi ngang hàng với Tần chân nhân, đương nhiên biết người này không bình thường. Nhưng Tần chân nhân còn chưa giới thiệu, bọn hắn tuỳ tiện hành lễ cũng hơi xấu hổ.
Tần Nhân Việt cười nói: “Đây là bằng hữu của ta, Lục các chủ Ma Thiên Các.”
Cốc chủ Liệt Phong cốc Thương Ngôn hai mắt toả sáng tiến lên nói: “Cửu ngưỡng đại danh Lục các chủ đã lâu.”
Một trận chiến với thánh thú Hỏa Phượng trong bí ẩn chi địa đã khiến Lục Châu danh chấn thanh liên giới. Bọn hắn chỉ biết Lục Châu gọi là Lục các chủ, chưa từng gặp mặt.
Những người khác cũng vội vàng tiến lên hành lễ: “Thì ra là Lục các chủ, được gặp mặt Lục các chủ ở đây, chúng ta thật là may mắn.”
Lục Châu vung tay áo nói: “Miễn lễ đi.”
“Tạ ơn Lục các chủ.”
“Mời ngồi.” Tần Nhân Việt nói.
Đám người lục tục ngồi vào hai bên. Tần Nhân Việt lên tiếng: “Hôm nay tập hợp người tự do lại, hẳn các vị đã biết là vì chuyện gì.”
Phạm Trọng cười đáp: “Tần huynh, trước kia đều tụ tập trong đạo trường của Thác Bạt chân nhân hoặc là Nhạn Nam Thiên của Diệp chân nhân, không ngờ năm nay lại đến chỗ huynh.”
Tần Nhân Việt đương nhiên nghe ra thái độ ghen tị của Phạm Trọng, bèn nói: “Vậy hay là bây giờ chuyển đến đạo trường của Phạm chân nhân?”
“Không không không… ta chỉ là cảm thấy vui vẻ thay cho Tần huynh.” Phạm Trọng nói.
“Trước khác nay khác, ngày xưa thanh liên giới yên ổn hài hoà, nhưng nay hiện tượng mất cân bằng ngày càng nghiêm trọng, lúc nào hung thú cũng có thể phát động tổng tấn công đuổi giết nhân loại. Trách nhiệm của chân nhân càng trở nên nặng nề, nếu không vì toàn bộ thiên hạ, ta cần gì phải tự tìm phiền não cho mình?”
Lời này khiến Phạm Trọng á khẩu không thể đáp lời.
Thương Ngôn lên tiếng hoà giải: “Hai vị chân nhân đều là vì thiên hạ, đến đâu cũng như nhau mà. Ta biết rõ lý do vì sao Tần chân nhân gọi mọi người tới. Nghe nói Trùng Thiên Phong xuất hiện một vị đại chân nhân, sự tình này rốt cuộc là thật hay giả?”
Mọi người nhìn về phía Tần Nhân Việt.
Đạo trường của Tần Nhân Việt cách Trùng Thiên Phong gần nhất, cũng là người có quyền lên tiếng nhất.
Tuy Giải Tấn An đã thi triển lực lượng khiến tu hành giả trên Trùng Thiên Phong quên hết chuyện xảy ra, nhưng động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ khiến người khác chú ý, mà Tần Nhân Việt là một trong số đó.
Tần Nhân Việt cười nói: “Đương nhiên. Ngày hôm đó bản toạ đang tu hành trong đạo trường, bỗng cảm thấy Trùng Thiên Phong truyền đến ba động ngập trời, bèn bay lên thiên không quan sát Trùng Thiên Phong. Bản toạ nhìn thấy một cỗ phong bạo cực lớn xuất hiện, thuộc cấp độ đại chân nhân. Sau khi phong bạo kết thúc, hẳn là vị đại chân nhân đó đã thi triển thủ đoạn, san bằng xung quanh thành bình địa, chỉ trừ hai ngọn Trùng Thiên Phong ra. Muốn biết thật giả, các vị cứ tới đó xem là hiểu.”
Đám người nghe mà líu lưỡi.
Lúc này, Tần Nhân Việt đột nhiên nói thêm một câu: “Không chỉ có thế, vị đại chân nhân này còn đang là khách nhân tại hàn xá.”
Đám người lập tức chấn kinh, mà người kinh ngạc nhất chính là Phạm Trọng.
Nếu vậy Tần Nhân Việt gọi mọi người đến đạo trường của hắn cũng là việc đương nhiên.
Thương Ngôn nói: “Đại chân nhân đang là khách nhân của ngài?”
“Đúng vậy.” Tần Nhân Việt dùng ngữ khí cực kỳ chắc chắn đáp.
Lục Châu nghi hoặc không thôi. Trên đường trở về lão phu đã thi triển thần thông Thiên thư, xác nhận không có người nào theo dõi. Tần Nhân Việt làm sao mà biết được người đó là lão phu?
Thương Ngôn lại nói: “Nếu được gặp mặt đại chân nhân thì vinh hạnh biết mấy a!”
Những người khác cũng đồng loạt gật đầu.
Tần Nhân Việt nói: “Đại chân nhân vừa thông qua Mệnh Quan, có lẽ còn chưa quen. Ta đã tự mình đến mời đại chân nhân qua đây nhưng thân thể hắn không khoẻ, không ngừng nôn mửa, lát nữa mới đến được.”
Lục Châu giật mình. Không phải nói lão phu sao? Đại chân nhân là một người khác?
Ai dám to gan giả mạo lão phu?
“Đại chân nhân mà cũng không khoẻ?” Thương Ngôn nghi hoặc nói.
“Đương nhiên.” Cố Ninh ngồi bên cạnh nhắc nhở.
“À phải, chúng ta chờ là được.” Thương Ngôn gật đầu. Dù biết là đối phương lấy cớ nhưng cũng phải xem là thật.
Lục Châu nghi hoặc mở miệng: “Tần Nhân Việt, ngươi biết rõ đại chân nhân trên Trùng Thiên Phong?”
Tần Nhân Việt suýt quên mất Lục Châu, bèn vội nói: “Lục huynh, ngày hôm đó huynh ở đạo trường Nam Sơn, hẳn là cảm nhận sâu sắc hơn cả ta. Chúc mừng Lục huynh, chúc mừng Lục huynh.”
Lục Châu hoàn toàn mộng bức. Rốt cuộc ngươi đang nói ai đây?
Lúc này, bên ngoài đạo trường bỗng truyền đến thanh âm: “Ta đến rồi nha Tần chân nhân. Không có rượu ngon đồ ăn ngon là ta giận đó.”
Đám người quay đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Minh Thế Nhân mang theo Cùng Kỳ đi vào đạo trường.
Lục Châu nhướng mày.
Tần Nhân Việt tiến ra nghênh đón: “Minh hiền điệt… à không, tham kiến đại chân nhân.”
Đám người kinh ngạc đến khó tin. Còn trẻ như vậy đã là đại chân nhân?! Nhưng thấy Tần Nhân Việt dẫn đầu khom người, đương nhiên là không thể giả, bọn hắn lập tức đứng lên hành lễ theo.
“Tham kiến đại chân nhân.”
Minh Thế Nhân nghi hoặc gãi đầu nói: “Tần chân nhân, ông đùa cái gì vậy? Không vui chút nào.”
Tần Nhân Việt cười nói: “Đừng khiêm nhường, hiện tại ngài đã là đại chân nhân, địa vị cao hơn ta. Cho dù là Lục huynh cũng phải… khụ khụ.”
Phịch!
Minh Thế Nhân trực tiếp quỳ xuống, dập đầu với Lục Châu: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Đám tu hành giả ngây ra như phỗng. Vị đại chân nhân này là đồ đệ của Lục các chủ?
Phạm Trọng đương nhiên biết rõ nhưng cũng cảm thấy rất khó tin. Trò giỏi hơn thầy là chuyện vô cùng hiếm thấy, gần như không thể xảy ra. Sư phụ truyền thụ tu vi, không giấu nghề đã là tốt lắm rồi, còn mong đồ đệ có thể vượt qua cả thầy?
“Sư phụ, đều là do Tần chân nhân tự hiểu sai, đồ nhi không phải đại chân nhân gì cả.” Minh Thế Nhân vội vàng giải thích.
Lục Châu khẽ gật đầu. Lão tứ đương nhiên không có lá gan giả mạo đại chân nhân, hiển nhiên là Tần Nhân Việt hiểu lầm, bèn nói:
“Lão tứ tuy thiên phú không tồi nhưng muốn đạt tới cảnh giới đại chân nhân thì còn phải đi một đoạn đường dài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận