Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1052

Tuy rằng tốc độ tiêu hao lực lượng phi phàm của pháp thân Thiên Giới Bà Sa ít hơn Bách Kiếp Động Minh, nhưng muốn duy trì hình ảnh lâu một chút cũng tiêu hao rất nhiều. Chỉ trong phút chốc đã hao hụt một phần ba lực lượng.
Lục Châu mở mắt. Thần thông dừng lại.
“Hắn không có việc gì.”
Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, làm sao người biết?”
Tư Vô Nhai lúc này mới vỗ trán, ảo não nói: “Lẽ ra ta nên lưu lại ấn ký trên người mỗi chúng ta mới phải!”
Ấn ký là một loại thủ đoạn truy tung, tuy rằng hơi thô thiển và dễ xoá đi nhưng dùng để giữ liên lạc với người thân thì hiệu quả không tệ.
“Kẻ cơ trí dù nghĩ được ngàn điều thì cũng sẽ bỏ sót vài điều. Ngươi đã tận lực, đừng tự trách nữa.” Lục Châu nói.
Tuy rằng sư phụ không trách tội nhưng Tư Vô Nhai vẫn cảm thấy khó chịu. Đây là Vô Tận Hải, chỉ cần có chút sai lầm sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Sư phụ, vậy Lục Ly kia vì sao lại cứu chúng ta?” Minh Thế Nhân nghi hoặc.
Tư Vô Nhai cũng nói: “Hắn có nói tới một thứ tên là Thái Hư.”
Nghe vậy, trong lòng Lục Châu khẽ động. Điều này nói rõ hắc liên giới biết về hạt giống Thái Hư. Nếu hạt giống Thái Hư là một loại chí bảo chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Mà Lục Ly chẳng lẽ thà hy sinh chính mình cũng không nguyện ý nhìn thấy hạt giống Thái Hư rơi vào Vô Tận Hải?
“Chuyện này không được lộ ra.” Lục Châu căn dặn.
“Vâng.”
“Các ngươi đã bay hơn nửa đường, chiếu theo tốc độ này thì năm ngày sau sẽ đến được hồng liên giới. Vi sư sẽ phái người ra đón các ngươi.”
Đám người khom người.
Lục Châu phất tay. “Về phần lão bát… Đương Khang sẽ cứu hắn một mạng.”
Tư Vô Nhai nói: “Đương Khang đúng là không đơn giản, hôm đó khi nó đến Ma Thiên Các hoàn toàn có thể ra vào bình chướng một cách tự nhiên. Đồ nhi bảo bát sư đệ thuần phục nó, thật không ngờ… May mà nhờ có nó.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Toạ kỵ của vi sư sao có thể là phàm vật?”
“A?” Tư Vô Nhai và Minh Thế Nhân đều há hốc mồm. Đoan Mộc Sinh, Giang Ái Kiếm và bốn vị trưởng lão cũng sửng sốt.
Giang Ái Kiếm lúc này mới nói: “Chẳng trách ta thấy Đương Khang trông thật thuận mắt, thì ra nó là toạ kỵ của Cơ lão tiền bối.”
“Giang Ái Kiếm.” Lục Châu nhìn sang hắn.
“Ngài gọi ta?”
“Trong số mọi người ở đây, chỉ có ngươi là áo quần chỉnh tề, khí sắc không tệ. Ngươi rất biết hưởng thụ.” Lục Châu vuốt râu, bình thản nói.
Giang Ái Kiếm liên tục xua tay: “Không không không, hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Tu vi ta quá thấp nên không đến lượt ta xuất thủ. Người mạnh bảo hộ người yếu thôi mà.”
“Có biết ngươi thua kém đồ nhi của lão phu ở điểm nào không?” Lục Châu nói.
“Điểm nào cũng thua cả, quả thật mọi người đều hơn xa ta, cam bái hạ phong.” Giang Ái Kiếm cười đùa tí tửng.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Nên lui thì lui, nên tiến thì tiến. Đoan Mộc Sinh dũng cảm, Tư Vô Nhai thông tuệ, Minh Thế Nhân biết tiến biết lùi, Chư Hồng Cộng lúc mấu chốt cũng biết gánh vác trách nhiệm, bốn vị trưởng lão là người đại trí tuệ hiểu được phân tấc. Duy chỉ có ngươi… am hiểu dùng mánh lới.”
“Đừng vội nhận sai, lão phu nói những lời này là vì coi trọng năng lực của ngươi. Nếu đổi thành người khác thì đến tư cách nói chuyện với lão phu cũng không có. Nói đến đây thôi, việc còn lại ngươi tự mình suy nghĩ.”
Giang Ái Kiếm sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ lên tới mang tai.
Lục Châu nhìn về phía các đồ đệ. “Các ngươi đi đường cẩn thận.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu vung tay, hình ảnh trên trận bố biến mất.
Trong Không Liễn, Giang Ái Kiếm xấu hổ không thôi, vốn định thi lễ với mọi người nhưng đám người Ma Thiên Các không hẹn mà gặp đều quay đầu nhìn ra boong tàu như không nhìn thấy hắn.
Hắn không nói gì, vẫn khom người hành lễ.
Lúc này, Phan Ly Thiên hai mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng lại nói lời lẽ sâu xa: “Người trẻ tuổi nên học cách nhìn xa trông rộng… Có đôi khi, tự tư tự lợi cũng là một loại ngu dốt.”
“Thụ giáo.”
Năm ngày sau.
Một toà phi liễn từ Thiên Vũ Viện bay về phía Vô Tận Hải để tiếp ứng Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi xếp bằng, vừa vuốt râu vừa nghi hoặc. Ba ngày trước hắn từng sử dụng nhãn lực thần thông quan sát xem Chư Hồng Cộng đang ở đâu nhưng vẫn chỉ là Vô Tận Hải.
Tu vi Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách như Lục Ly mà vẫn bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc hải thú mạnh đến cỡ nào?
Vấn đề là… rõ ràng có thể trốn nhưng Lục Ly lại không trốn, vì cái gì cứ chấp nhất muốn hoàn thành nhiệm vụ? Trong chuyện này còn bí mật gì?
Lục Châu khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trên Vô Tận Hải.
Không Liễn đã vượt qua khu vực sấm sét và bình tĩnh phi hành trên biển đã ba ngày. Mặt trời mọc toả ra ánh nắng ấm áp, Minh Thế Nhân vươn vai duỗi lưng rồi thở dài.
“Không có lão bát đúng là không quen.”
“Chỉ mong lão bát không có việc gì.” Tư Vô Nhai đáp.
Rốt cuộc bọn hắn cũng nhìn thấy đất liền. “Đến rồi!”
Mọi người lục tục đứng dậy đi tới trên boong tàu nhìn đường duyên hải đang từ từ hiện ra. Trên mặt ai nấy đều hiện vẻ mừng rỡ.
“Đừng đi nhầm hướng đó.” Minh Thế Nhân nói đùa, “Đến nhầm nơi là toi đời.”
Đám người đồng loạt quay đầu nhìn Minh Thế Nhân. Đùa không buồn cười chút nào! Đám người không rét mà run.
Tư Vô Nhai thờ ơ đáp: “Sẽ không sai đâu. Trước khi đến ta đã cùng Mạnh hộ pháp xác định phương hướng, Mạnh hộ pháp có bố trí đại trận ở hồng liên giới để dẫn đường cho Không Liễn.”
“Cũng may chúng ta không nghe theo lời đề nghị của hắc liên cao thủ, nếu không bây giờ thảm rồi.”
“Đề nghị của vị tiền bối kia chưa chắc là không tốt, chỉ là chúng ta không biết rõ nơi đó.” Tư Vô Nhai nói.
Minh Thế Nhân nhìn Tư Vô Nhai, tò mò nói: “Đã có tu hành giả hắc liên, vậy thì… hắc liên giới ở đâu?”
Tư Vô Nhai trầm mặc không đáp. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận