Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 566

Ầm!
Thiên Cẩu lại công kích tầng bình chướng Kim Đình Sơn. Đoan Mộc Sinh không nhịn được nữa, Bá Vương Thương lập tức áp tới.
Ngay sau đó ở trước đại điện, trận hỗn chiến diễn ra, Đoan Mộc Sinh lấy một địch năm!
Minh Thế Nhân không vội vàng nhúng tay mà đứng quan sát Thiên Cẩu. Cặp cánh của nó không ngừng vỗ mạnh, từng đạo cương khí xuất hiện nện vào bình chướng.
Đúng lúc này, trên bầu trời Nam Các đột nhiên xuất hiện mấy đạo tiễn cương ồ ạt bắn vào thân Thiên Cẩu.
Phanh phanh phanh!
Đây là tiễn cương của Hoa Nguyệt Hành.
Thế nhưng Thiên Cẩu chỉ rụng mất mấy sợi lông vũ, lực công kích còn lại đều bị cánh của nó cản lại toàn bộ.
Quác !
Con hung thú phi cầm càng lúc càng trở nên táo bạo.
“Nó là cái thứ gì thế?” Minh Thế Nhân trợn to mắt nhìn cảnh tượng này.
Hoa Nguyệt Hành dẫu sao cũng là thần xạ thủ tam diệp, vậy mà lại không thể làm bị thương một con hung thú dù chỉ một chút?
Lan Ni vừa chiến đấu với Đoan Mộc Sinh vừa lên tiếng cầu xin: “Các chủ, đây thật sự chỉ là hiểu lầm!”
Lục Châu vuốt râu, đầu ngẩng lên quan sát Thiên Cẩu trên bầu trời.
Ngay khi Lục Châu vừa định sử dụng Vị Danh Cung để xử lý con súc sinh này thì từ đằng xa, một tiếng sáo du dương đột nhiên truyền tới.
Tiếng sáo dịu dàng êm ả, âm điệu thư giãn nhẹ nhàng tự như tiếng nước róc rách chảy giữa khu rừng vắng.
Khi tiếng sáo truyền đi khắp Ma Thiên Các, con hung thú phi cầm trên bầu trời đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, không còn tiếp tục công kích.
Lan Ni trừng to mắt hô lên: “Làm sao có thể?”
Tiếng sáo vẫn tiếp tục vang lên…
Tiếng sáo đơn thuần không mang theo chút nguyên khí nào trôi nổi trong gió khiến người nghe như si như say.
Hải Loa có thể điều khiển dã thú, chuyện này mọi người đều biết, nhưng có thể khiến một hung thú dã tính khó thuần như Thiên Cẩu trở nên nghe lời thì đúng là quá sức kinh ngạc.
Tiểu Diên Nhi vỗ tay hoan hô: “Hay lắm hay lắm… tiếp tục đi Hải Loa, nó không công kích nữa kìa!”
Hoa Nguyệt Hành không thể lý giải nổi. Nàng bắn ra vô số tiễn cương vậy mà không bằng một khúc nhạc do người bình thường diễn tấu?
Hoa Nguyệt Hành không khỏi quay đầu nhìn lại tiểu cô nương mới mười sáu tuổi này. Nàng trắng nõn xinh đẹp, đáng yêu động lòng người… ánh mắt nàng khi thổi sáo chuyên chú mà kiên định.
Đây hẳn là thiên phú dị bẩm.
Lục Châu cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Thiên Cẩu không phải là hung thú bình thường, dường như đã được người Nhu Lợi huấn luyện đặc thù nên mới cường đại như thế.
Tuy nó còn chưa phá được tầng bình chướng nhưng mấy lần công kích trước đã chứng minh nó có lực lượng đáng sợ cỡ nào.
Cùng lúc đó bên ngoài đại điện, Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương sinh long hoạt hổ, đám người Lan Ni vây xung quanh bị hắn tấn công không dứt.
“Các chủ tiên sinh, tất cả chỉ là hiểu lầm! Xin nghe ta giải thích!”
Lan Ni không ngờ chỉ một tên đệ tử Ma Thiên Các lại có lực lượng cường đại như thế. Đoan Mộc Sinh lấy một địch năm nhưng lại không hề có chút áp lực nào, ngược lại càng đánh càng hăng.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Hơn nữa người đứng quan chiến không ít, đợi đến khi người Ma Thiên Các đồng loạt ra tay thì đã là quá muộn.
Đoan Mộc Sinh mắng: “Còn giải thích cái gì! Mau nhận lấy cái chết!”
Hai tay Đoan Mộc Sinh huy động, hiệu quả của việc rèn luyện dưới thác nước trong một khoảng thời gian dài đã phát huy tác dụng. Tốc độ vung thương và độ chính xác gần như đạt tới mức hoàn mỹ.
Người Nhu Lợi vốn luôn tự hào về tốc độ và tố chất thân thể của mình, nay lại bị Đoan Mộc Sinh đánh đến không thể phản kháng.
“Có người thi thuật với Thiên Cẩu để bức Các chủ tiên sinh xuất thủ!” Lan Ni vừa không ngừng né tránh vừa lớn tiếng giải thích.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Cẩu đang ngoan ngoãn lăng không lơ lửng bên ngoài bình chướng.
Minh Thế Nhân cười nói: “Nếu ngươi thành tâm đến đây thì tại sao còn thi thuật với Thiên Cẩu?”
“Hả?” Lan Ni cau mày.
“Chiêu lấy lùi làm tiến này của ngươi không tệ, học được tám phần mười tinh tuý của ta. Đáng tiếc… vẫn chưa đủ!” Minh Thế Nhân lách mình ra trận.
Phanh phanh!
Hai người bị Minh Thế Nhân đánh bay.
“Hắc hắc, gia gia ngươi tới đây!” Minh Thế Nhân tham gia cuộc chiến, thế cuộc lập tức thay đổi.
Đúng lúc này, Lan Ni đột nhiên thủ thế. Một thủ ấn hình thù kỳ lạ bay ra ngoài.
Ông!
Cỗ quan tài nằm trong đại điện đột nhiên rung động!
Lan Ni lăng không lui lại, sau lưng hắn lúc này đã xuất hiện một toà pháp thân ngũ diệp. Đồng thời cỗ quan tài toả ra quang mang đỏ rực bay ra khỏi đại điện.
Minh Thế Nhân lăng không bay lên né tránh quan tài. Đoan Mộc Sinh đâm Bá Vương Thương vào cỗ quan tài, phát hiện không thể gây chút thương tích nào cho nó.
“Cái đồ chơi này là gì vậy? Sao rắn chắc thế?”
Quan tài đột nhiên xoay tròn ba trăm sáu mươi độ. Ầm!
Đoan Mộc Sinh dùng Bá Vương Thương chắn trước mặt đón đỡ. Vũ khí thiên giai vậy mà không thể khiến quan tài rung chuyển lấy một chút!
Trận văn trên bề mặt quan tài vẫn toả ra quang mang màu đỏ. Nguyên khí ngưng kết thành cương luôn có màu vàng kim… tại sao trận văn này lại là màu đỏ?
Minh Thế Nhân từ bỏ quan tài, chuyển sang công kích Lan Ni ngũ diệp bên dưới. Muốn đánh giặc trước phải bắt vua.
Thân ảnh Minh Thế Nhân như thiểm điện, Ly Biệt Câu trong tay chém mạnh về phía Lan Ni. Song chưởng Lan Ni đẩy ra, pháp thân lang vương phản công trở lại.
Cùng lúc đó, kim liên dưới chân pháp thân lang vương hiện lên ánh sáng màu đỏ.
“Lại màu đỏ?” Biểu tình Lục Châu trở nên nghiêm túc.
Hắn nhớ lại câu ghi chú trong quyển điển tịch kia… “Ta thích màu vàng, không thích màu đỏ.”
Màu đỏ ở đây… chính là ám chỉ quang mang đỏ rực này?
Ầm!
Minh Thế Nhân chém một đường vào cương khí hộ thuẫn trên thân Lan Ni.
Cương khí trên người Lan Ni xuất hiện một đạo gợn sóng, sau đó rất nhanh khép lại không còn kẽ hở.
“Thần kỳ như vậy sao?” Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía cỗ quan tài.
Đoan Mộc Sinh vẫn đang bị cỗ quan tài quấn lấy.
Ai có thể ngờ được một tên ngũ diệp nho nhỏ lại có thể cùng lúc đối phó Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân kỳ thực đều có tu vi tam diệp tứ diệp. Bản thân bọn hắn biến thái đâu thể trách người khác cũng biến thái như mình.
Ngay sau đó, quang mang màu đỏ trên quan tài đại thịnh, Đoan Mộc Sinh bị chấn đến mức hai tay run lên, không thể không lui về sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận