Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1133

Cùng lúc đó, trên bầu trời Cảnh Hoà Cung có bốn cao thủ tu hành giả mặc bạch y đang phi hành đến. Đám đại nội cao thủ bay lên định ngăn cản nhưng đều bị bốn người đánh lui.
Nguyên khí rung động không ngừng, Vu Triều vừa bước ra khỏi Trường Thanh Cung đã cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên.
Bốn người kia lao tới nhanh như thiểm điện, Vu Triều nhìn thấy đó là một nhóm ba nam nhân trung niên và một nữ tử trẻ tuổi.
Không bao lâu sau, Chiêu Nguyệt và Vĩnh Ninh công chúa bị mang tới. Bốn người kia dường như định vị được Chiêu Nguyệt, cấp tốc chuyển hướng phi hành về phía Trường Thanh Cung.
Nhìn thấy Vu Triều, một nam tử trung niên trầm giọng nói: “Hắc Ngô Vệ?”
Vu Triều cũng nhíu mày: “Bạch Ngô Vệ?”
“Bạch Tháp, Đằng Nhất Chu.”
“Hắc Tháp, Vu Triều.”
Song phương tự báo danh tự, sau đó không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Chiêu Nguyệt nghe được xưng hô của bọn hắn, trong lòng kinh ngạc vạn phần. Thất sư đệ nói đúng rồi!
Đúng vậy, vị nữ tử tên Liên Tinh thường tiếp cận Chiêu Nguyệt chính là người của Bạch Tháp. Qua mấy lần liên lạc trước, Tư Vô Nhai nghe được tin tức về Liên Tinh đã có suy đoán này. Vì tín nhiệm Tư Vô Nhai, Chiêu Nguyệt lựa chọn chấp hành kế hoạch của hắn.
Thế là nàng không thèm nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên trời hô to: “Sư phụ! Cứu ta !”
Vu Triều lập tức trầm giọng nói: “Hắn chính là sư phụ ngươi?”
Chiêu Nguyệt gật đầu: “Sư phụ!”
Sắc mặt Vu Triều trở nên khó coi, chỉ tay lên không trung nói: “Hắc Ngô Vệ đang chấp hành nhiệm vụ, mau xéo đi!”
Bốn người lăng không đứng trên bầu trời không thèm tức giận, nam tử trung niên đứng giữa nói: “Từ bao giờ mà Bạch Tháp bọn ta phải nghe lệnh Hắc Tháp các ngươi?”
“Từ hơn một trăm năm trước Hắc Tháp đã đến nơi này. Theo quy củ, Bạch Tháp các ngươi phải nhường lại!” Vu Triều nói.
“Đánh rắm! Ngươi có chứng cứ không?”
“Một trăm năm trước, Hắc Tháp đã lưu lại một thanh Ma Kiếm trong sơn mạch phía bắc hoàng thành, kiếm này tên là Ám Dạ. Chúng ta cũng làm một khối bia mộ thu nạp thiên địa tinh hoa, đây chính là chứng cứ.” Vu Triều đường đường chính chính nói.
“Nói bừa ai mà không nói được! Ngươi vừa rồi cũng nghe đó, Chiêu Nguyệt gọi ta là sư phụ!”
Liên Tinh đứng sau lưng Đằng Nhất Chu, thấp giọng nói: “Ta thật sự không biết vì sao Chiêu Nguyệt lại gọi ngài là sư phụ… Hình như nàng ta, nàng ta…”
Đằng Nhất Chu truyền âm nói: “Bảo ngươi làm có chút chuyện cũng không xong, trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Liên Tinh cúi đầu xuống, nhìn về phía Chiêu Nguyệt với vẻ không thể tin nổi. Chẳng trách Chiêu Nguyệt không chịu đi cùng nàng, thì ra đã bị Hắc Tháp đi trước một bước.
Vu Triều cười khẩy: “Sư phụ? Thần Đô đều nói sư phụ của Chiêu Nguyệt là vô địch thiên hạ. Ngươi chẳng qua là đội trưởng Bạch Ngô Vệ mà cũng dám tự xưng mình vô địch?”
Đằng Nhất Chu đáp:
“Nói khoác mà thôi. Chính miệng Chiêu Nguyệt đã gọi ta là sư phụ, ta sao có thể đứng nhìn nàng rơi vào tay ngươi? Hơn nữa Liên Tinh và Chiêu Nguyệt coi nhau như tỷ muội, là bạn hữu quen biết nhiều năm, chẳng lẽ ngươi dám mở to mắt nói lời bịa đặt, khai chiến với Bạch Tháp bọn ta? Đừng quên giữa Hắc Tháp và Bạch Tháp còn có hiệp ước hoà bình!”
Vu Triều giật mình. Tình hình đã vượt xa dự đoán của hắn.
Đúng lúc này, Chiêu Nguyệt lại gọi to: “Sư phụ, mau cứu ta!”
Đằng Nhất Chu nắm chặt nắm đấm, mẹ nó ta từ bao giờ là sư phụ của ngươi hả…
Nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể kiên trì gánh nợ, tuyệt đối sẽ không nhường lại người có hạt giống Thái Hư cho ai khác!
Vu Triều liếc mắt nhìn Đằng Nhất Chu, nói lớn:
“Đằng Nhất Chu, Hắc Tháp và Bạch Tháp có ước định, chỉ dựa vào việc Chiêu Nguyệt gọi ngươi là sư phụ cũng không có tác dụng gì. Đại Viêm này chỉ có thể do Hắc Tháp khống chế, ta không nhường, ngươi làm gì được ta? Ngươi dám động thủ sao?”
Trước đây rất lâu Hắc Tháp và Bạch Tháp đã ký hiệp ước đình chiến, song phương nước giếng không phạm nước sông, luôn làm việc theo quy củ đã ước định.
Liên Tinh bay ra phía trước, nhìn lướt qua ba tên Hắc Ngô Vệ rồi nói:
“Bạch Tháp bọn ta khinh thường tranh giành Đại Viêm với Hắc Tháp các ngươi… Nhưng Chiêu Nguyệt là tỷ muội của ta, bọn ta phải mang nàng đi.”
Vu Triều hơi nghi hoặc. Đây là ý gì? Bạch Tháp không tranh Mệnh Cách thú với Hắc Tháp?
Vu Triều kỳ quái nhìn sang Chiêu Nguyệt. Chỉ là một tu hành giả lục diệp vì sao lại đáng để bọn hắn coi trọng?
“Các ngươi tới đây chỉ để mang nàng ta đi?” Vu Triều chỉ tay vào Chiêu Nguyệt hỏi.
Đằng Nhất Chu dường như đã tìm ra cách giải quyết, lập tức đáp: “Đúng vậy.”
Liên Tinh cũng cười nói: “Nếu Hắc Tháp và Bạch Tháp đã có ước định, vậy thì đôi bên cùng nhường một bước. Chiêu Nguyệt muội muội đi theo bọn ta, Đại Viêm cho các ngươi. Thấy thế nào?”
Vu Triều càng nghe càng thấy kỳ quái. Một lục diệp nho nhỏ sao có thể so sánh với cả kim liên giới?
Con người là loài động vật rất kỳ quái. Đột nhiên nhặt được tiện nghi lớn như vậy, hắn lại cảm thấy phân vân.
Vu Triều không lập tức đồng ý mà cười nói với Đằng Nhất Chu: “Bạch Tháp các ngươi hảo tâm như vậy?”
“Nếu ngươi không tin, chúng ta cùng liên lạc cho trưởng lão hội, để trưởng lão hai bên định đoạt, thấy thế nào?” Đằng Nhất Chu nói.
Liều thuốc này cực mạnh, Vu Triều càng thêm tin chắc trên người Chiêu Nguyệt có vấn đề. Hai tên Hắc Ngô Vệ lập tức đứng kè kè bên cạnh Chiêu Nguyệt.
“Chuyện giữa chúng ta không cần làm phiền đến trưởng lão hội.” Vu Triều cấp tốc suy nghĩ.
Đằng Nhất Chu nói: “Bạch Tháp đã nhượng bộ đến vậy, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Vu Triều càng nghĩ càng cảm thấy trong này có vấn đề, nhưng khi nhìn Chiêu Nguyệt hắn lại chẳng thấy có chỗ nào kỳ lạ. Chỉ là một nữ nhân mà thôi… cùng lắm thì nhường cho bọn hắn vậy.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Chiêu Nguyệt bỗng nói:
“Liên Tinh tỷ, cứu ta! Ngàn vạn lần đừng để khí tức Thái Hư trên người ta rơi vào tay Hắc Tháp!”
Đằng Nhất Chu và Liên Tinh đều nhất thời câm nín.
Vu Triều đột ngột quay phắt lại nhìn Chiêu Nguyệt, trong mắt lộ vẻ giật mình: “Khí tức Thái Hư?”
Một tên Hắc Ngô Vệ lập tức lấy ra một tấm phù chỉ. Hắc sắc phù chỉ bốc cháy rừng rực, trên phù chỉ hiện ra một chữ “Vu”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận