Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1293

Nữ hầu đáp: “Sức khoẻ Lam tháp chủ không tốt, đang nghỉ ngơi phía sau đạo trường. Ngài có việc gì có thể nói thẳng ở đây.”
“Chuyện này cần phải nói trước mặt Tháp chủ.”
“Việc này…” Lam y nữ hầu lộ vẻ khó xử, “Nhưng Tháp chủ có lệnh…”
Đúng lúc này, từ phía sau đạo trường bỗng phát ra một giọng nói nhẹ nhàng mang chút lười biếng:
“Tôn sư khoẻ chứ?”
Đây là giọng của Lam Hi Hoà. Tư Vô Nhai quay đầu nhìn Lục Châu một thoáng, Lục Châu ra hiệu cho hắn tiếp tục.
“Gia sư rất khoẻ.”
“Tất Thạc vừa trở về, các vị đã tới. Vì sao tôn sư không tự mình đến?” Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi, sau đó nàng thở dài một tiếng.
“Lục các chủ đúng là không nể tình gì hết.”
Tư Vô Nhai có hơi xấu hổ, vừa định mở miệng nói chuyện thì lam y nữ hầu đã khom người nói: “Tháp chủ.”
Cửa đạo trường đang chậm rãi mở ra.
Lam Hi Hoà mái tóc dài chạm đất, thần thái suy sụp bước ra.
Lục Châu và Tư Vô Nhai đều giật mình kinh ngạc… Chuyện này là thế nào?
Trạng thái của Lam Hi Hoà trông rất rã rời uể oải, dưới mắt có quầng thâm, thậm chí có vẻ già đi một chút.
Nàng đi vào đạo trường, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhìn lướt qua Tư Vô Nhai và Lục Châu. Khi nhìn tới Lục Châu, nàng cảm thấy khá quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là ai.
Lúc này nàng thật sự rất mệt mỏi, trạng thái tinh thần không tốt, không muốn dùng đến đầu óc để suy nghĩ cho đau đầu. Vừa ngồi xuống nàng đã khẽ nhắm mắt lại.
“Tháp chủ, ngài đây là…” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
“Ta và tôn sư luận bàn ba chiêu, tuy không nhiều nhưng cũng hao tổn không ít nguyên khí. Sau khi các ngươi đi, quốc sư Đại Minh vương đình là Công Tôn Viễn Huyền đến gặp ta.” Lam Hi Hoà nói, “Rất đúng thời điểm.”
Tư Vô Nhai nói: “Bạch Tháp có nội gián?”
Lam Hi Hoà không nói gì. Bạch Tháp nhiều người như vậy, đương nhiên là có nội gián. Nếu Tư Vô Nhai sống ở Đại Minh thì nơi này đã có một đống tai mắt của hắn.
Lam Hi Hoà nói: “Nếu không vì có bọn hắn, Hắc Tháp đã không tồn tại cho đến bây giờ.”
Tuy nói là tam phương cùng kiềm chế lẫn nhau nhưng trên thực tế tu vi Lam Hi Hoà hơn xa Hạ Tranh Vanh. Vì thế Hạ Tranh Vanh không hề lấy cứng đối cứng với Lam Hi Hoà mà toàn nấp trong Hắc Tháp không chịu ra ngoài. Tuy có Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình gây ảnh hưởng nhưng một cường giả mười ba Mệnh Cách như Lam Hi Hoà vẫn có thể đối kháng.
Không ngờ Bạch Tháp còn phải đấu với cả Đại Minh vương đình.
“Tiền bối có mười ba Mệnh Cách, sao lại sợ bọn hắn?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đại Minh vương đình có hai vị mười hai Mệnh Cách…” Lam Hi Hoà thở dài nói.
Tư Vô Nhai câm nín.
“Nếu ta ở thời kỳ toàn thịnh, ta sẽ không coi bọn hắn ra gì. Nhưng đáng tiếc…” Lam Hi Hoà nói, “Nếu không phải vì tôn sư của ngươi, ta đã không luân lạc tới tình trạng này.”
Tư Vô Nhai lúng túng nhìn sư phụ.
Lục Châu không lên tiếng. Hắn vốn muốn hỏi rõ sự tình Lam Thuỷ Tinh, nhưng bây giờ vừa hay lại có thể tìm hiểu thêm một số chuyện.
Lục Châu hỏi: “Ý của ngươi là, Công Tôn Viễn Huyền đả thương ngươi?”
Lam Hi Hoà nhìn về phía Lục Châu, càng nhìn càng thấy quen mắt, ngay cả lời nói cử chỉ cũng rất quen thuộc. Đáng tiếc nàng tiếp xúc với Lục Châu không nhiều, không thể nào nhận ra, chỉ đành gật đầu:
“Công Tôn Viễn Huyền biết ta chỉ còn năm năm để sống nên xúi giục thành viên Bạch Tháp.”
Chẳng trách Lam Hi Hoà cố gắng che giấu việc tuổi thọ của nàng sắp hết. Nếu việc này truyền đi, Bạch Tháp đã sụp đổ từ lâu.
“Hắn là quốc sư của Đại Minh vương đình, nên ngươi mới bảo Tất Thạc mang Lam Thuỷ Tinh đến để kết minh với Ma Thiên Các?” Lục Châu hỏi.
Lam Hi Hoà gật đầu. “Vậy xin hỏi thái độ của Lục các chủ như thế nào?”
Tư Vô Nhai nghẹn họng.
Việc này bảo hắn trả lời thế nào?
Đúng lúc này, một nữ tuỳ tùng xuất hiện bên ngoài đạo trường, khom người nói:
“Tháp chủ, Công Tôn Viễn Huyền lại đến.”
Lam y nữ hầu biến sắc, lo lắng nhìn Lam Hi Hoà.
Biểu tình trên mặt Lam Hi Hoà vẫn đạm mạc như thường. “Đã biết.” Dường như nàng đã dự liệu được Công Tôn Viễn Huyền sẽ đến.
“Tháp chủ, đừng để ý tới hắn, bảo các trưởng lão ra đuổi hắn đi là được.” Lam y nữ hầu nói.
“Không có ích gì.”
Lam Hi Hoà nhẹ nhàng nói rồi đứng lên, nhìn ra bên ngoài đạo trường. “Vậy thì thành toàn cho hắn.”
“Vâng.” Lam y nữ hầu xoay người rời khỏi đạo trường.
Không bao lâu sau.
Lam y nữ hầu dẫn một lão giả trông như sáu mươi tuổi chậm rãi đi vào. Chỉ có một mình hắn, xung quanh không có ai theo sau.
Lão giả chắp tay nói: “Công Tôn Viễn Huyền tham kiến Lam tháp chủ.”
“Quốc sư khách khí rồi. Mời ngồi.” Lam Hi Hoà phất tay áo.
Công Tôn Viễn Huyền lướt mắt nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai và Lục Châu, không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống nói: “Sắc mặt Lam tháp chủ không được tốt lắm.”
Lam Hi Hoà không nói gì.
Công Tôn Viễn Huyền bắt đầu tự trách:
“Lần trước luận bàn, ta thắng mà không oai. Chỉ trách ta quá sốt ruột háo thắng mà không biết Lam tháp chủ đã bị thương, ta nguyện ý bồi thường cho lỗi lầm của mình.”
Hắn lấy trong tay áo ra một chiếc túi nhỏ, trút lên bàn.
Tất cả đều là tinh hoa Hắc Diệu Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận