Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1347

“Hầy…” Trưởng lão kia thở dài một tiếng, “Mệnh Cung của hắn không biết vì sao bị thu nhỏ lại một nửa, Ám Hồn Tông không cách nào chữa trị.”
Trương công công nói:
“Ngươi không được lừa gạt bệ hạ, khi quân phạm thượng chính là tử tội.”
“Chính vì khi quân là tử tội nên thảo dân mới không dám khi quân. Bệ hạ, dũng sĩ An Sắt hiệu lực vì triều đình nhiều năm như vậy, ngài hãy đến xem hắn đi.” Trưởng lão làm tư thế mời.
Trương công công không dám lên tiếng mà quay đầu nhìn biểu tình trên mặt Mục Nhĩ Thiếp.
Trên thực tế, nếu An Sắt có thể khôi phục Mệnh Cách thì Ám Hồn Tông cũng được lợi không ít, đương nhiên sẽ không cố ý bỏ mặc hắn, càng không cần lừa gạt giấu giếm.
“Hồi cung.” Mục Nhĩ Thiếp hạ lệnh.
Trương công công cả kinh nói: “Bệ hạ, không đến thăm hắn một lần sao?”
“Trẫm đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngày khác sẽ trở lại.”
Trương công công hầu hạ hoàng đế nhiều năm, lập tức hiểu ý, bèn cao giọng nói: “Hồi cung.”
Phi liễn quay đầu bay vào trong mây.
Mấy đệ tử Ám Hồn Tông khom người đưa tiễn, sau đó ngẩng đầu nhìn phi liễn từ từ biến mất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, An Sắt với vẻ mặt tái nhợt đạp không bay tới quảng trường Ám Hồn Tông, một tay cầm kiếm, trên người mặc bộ khôi giáp. Hắn hưng phấn hỏi:
“Trưởng lão, bệ hạ đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Đi rồi? Không thể nào, bệ hạ đã nói nhất định sẽ tới tiếp đón ta hồi cung, sao có thể đi được?” An Sắt không thể tin nổi.
“Tỉnh lại đi, ngươi đã không còn là An Sắt của năm đó. Ta đã kể rõ tình hình của ngươi cho bệ hạ biết, bệ hạ lập tức xoay người rời đi, chẳng buồn đến thăm ngươi một lần. Ngươi không phải tiểu hài tử, đến đạo lý này cũng không rõ hay sao?”
Thân hình An Sắt lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã rơi xuống.
Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, các đốt ngón tay đã trắng bệch.
“Không giết ngươi đã là không tệ, ta làm vậy cũng là vì ngươi mà thôi. Với bộ dạng này của ngươi mà tiến cung thì cũng chỉ có một con đường chết. Trước kia ngươi đắc tội với quá nhiều người, vừa vặn nhân cơ hội này, hãy thoái ẩn đi.” Trưởng lão nói.
“Thoái ẩn?”
“An Sắt!” Trưởng lão cao giọng nói, “Nếu ngươi vẫn không cam tâm, vậy thì sáng sớm mai đến hoàng cung đi.”
Trưởng lão nói xong lập tức rời đi.
An Sắt nhìn về phía chân trời, suy nghĩ đến xuất thần. Hắn cắn răng lấy Tinh Bàn ra, nhìn khu vực Mệnh Cách đã hoàn toàn mờ đi, kích động nói:
“Vì sao lại như thế?!”
“Ngươi đã không còn là thiên tài mười Mệnh Cách, chấp nhận hiện thực đi.” Cách đó không xa truyền tới một tiếng nói.
“Ta là đại sư huynh của ngươi!” An Sắt tức giận đáp.
“Đại sư huynh, ngươi tốt nhất đừng trêu chọc ta.” Người kia lễ phép khom người với An Sắt, sau đó đứng thẳng người lại, gọi ra pháp thân.
Một toà hắc sắc Thiên Giới Bà Sa cao bảy mươi lăm trượng xuất hiện, trên Tinh Bàn có tám khu vực Mệnh Cách toả ra quang mang. Sau đó pháp thân biến mất.
Không xuống tay với ngươi đã là không tệ.
Những năm gần đây, toàn bộ tài nguyên Ám Hồn Tông đều dùng hết trên người An Sắt. Bây giờ hắn bị người ta hủy đi mười Mệnh Cách, dùng toàn bộ tài nguyên mới khôi phục được năm. Muốn các đệ tử đồng môn không có ý kiến gì là việc không thể nào.
An Sắt nhớ tới cảnh Lục Châu ra tay với mình, không cam lòng lẩm bẩm: “Rốt cuộc hắn đã dùng tà thuật gì?”
Trong Thiên Luân hạp cốc, nơi sâu nhất của dòng dung nham.
Lục Châu đang trong trạng thái chìm đắm vào việc lĩnh hội Thiên thư.
Ưu điểm của việc chìm đắm ý thức là có thể lĩnh hội Thiên thư một cách tốt nhất, nhưng khuyết điểm là mất đi năng lực sử dụng giác quan. Cho nên khoảng thời gian này hắn không có cách nào quan sát tình huống của đám đồ đệ.
[Ting ! đệ tử Diệp Thiên Tâm ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa thành công, ban thưởng 10.000 điểm công đức.].
[Diệp Thiên Tâm đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư không?].
Tiếng thông báo vang lên đột ngột khiến Lục Châu bừng tỉnh. Hắn mở mắt, nhìn lại bảng Hệ thống.
“Diệp Thiên Tâm?”
[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp nhiều điểm thưởng cho sư phụ.].
Sao lại đột nhiên xuất sư?
Hắn vốn cho rằng người xuất sư trước hẳn là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, thiên phú của hai nàng vượt xa những người khác. Hai nàng đã là thập diệp từ lâu, tại Triệu Văn Quốc thu hoạch được rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm đã đủ để cả hai ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa.
Huống hồ còn có lão đại lão nhị thỉnh thoảng lại ra ngoài đánh giết Mệnh Cách thú cấp thấp. Có bọn hắn hộ pháp, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rất an toàn.
Không ngờ Diệp Thiên Tâm lại là người xuất sư trước.
“Xuất sư.”
[Ting ! đệ tử Diệp Thiên Tâm thành công xuất sư.].
[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên, sử dụng thẻ này sẽ được ban thưởng ngẫu nhiên một đạo cụ quý giá.].
[Sau khi Diệp Thiên Tâm xuất sư sẽ thu hoạch được tư cách khai sơn lập phái và truyền đạo thu đồ, hạn mức thu nhận đồ tôn: ba người.].
[Dạy dỗ Diệp Thiên Tâm không còn nhận được điểm công đức.].
Nói thế nào thì xuất sư cũng là chuyện tốt.
Lục Châu nhìn về phía Thẻ Ngẫu Nhiên. “Sử dụng.”
[Ting ! thu hoạch được một tấm Thẻ Nhược Điểm, thu hoạch được thương pháp Phá Trận Tử.].
[Thẻ Nhược Điểm: vạn vật trên thế gian đều có nhược điểm. Thẻ Nhược Điểm sẽ giúp ký chủ tìm thấy nhược điểm của đối phương. Thẻ này đã được thêm vào thương thành.].
“Cũng không tệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận