Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 637

[Ting ! trừng trị Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Vu Chính Hải không tránh né, cố gắng gượng đón nhận bạt tai này, sau đó kiên trì nói tiếp:
“Sư phụ, người cao cao tại thượng, người là chủ nhân Ma Thiên Các, người là đệ nhất bát diệp đương thời, làm gì có ai dám nói với người một tiếng ‘Không’? Nhưng đồ nhi không phải… không phải…”
Giọng nói run rẩy dần trở nên trầm thấp mà mạnh mẽ. “Ta là một tên phế vật, loại người nào cũng có thể giẫm lên người ta, nhổ nước miếng vào mặt ta… Mệnh của người quyền quý là thứ quý giá, còn mệnh của dân Vô Khải thì lại là rác rưởi hay sao?”
“Heo chó bị trói chặt, đồ tể vác dao tới thì chúng còn biết gào thét giãy giụa. Chẳng lẽ ta còn không bằng heo chó? Ta… đến tư cách để giãy giụa cũng không có sao?”
“Ta chỉ muốn bò lên, từng bước bò lên, leo lên đến nơi cao nhất…”
Vu Chính Hải đột nhiên chỉ tay về phía sông núi rừng cây ở đằng xa. “Chỉ có đứng ở nơi cao nhất thì mới khiến tất cả mọi người ngưỡng vọng nhìn lên.”
Hắn vừa nói xong, Lục Châu đã quát lớn một tiếng: “Câm miệng!”
Vu Chính Hải sửng sốt nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa nhuốm đầy tức giận của sư phụ, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.
Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Ngươi điên rồi… ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi là khổ nhất?”
“Ngươi cho rằng khi còn trẻ lão phu chưa từng bị người khác phỉ nhổ? Ba trăm năm trước lão phu đăng đỉnh bát diệp, còn lại bảy trăm năm cực khổ nào có ít hơn ngươi?”
“Ngươi thật sự cho rằng lão phu tấn thăng bát diệp dễ dàng lắm sao?”
“Lão phu ngậm bao nhiêu đắng, nuốt bao nhiêu cay chỉ tự mình lão phu biết, chẳng lẽ còn phải giống như ngươi đi tố khổ không ngừng? Lão phu dạy dỗ ra một tên bát diệp như ngươi chẳng lẽ không cực nhọc sao?”
“Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng?!”
“Ngươi nông cạn, ngu muội! Sao lão phu lại có loại đồ đệ như ngươi chứ!”
Trong đầu Vu Chính Hải trống rỗng, nhất thời nói không nên lời. “Sư… sư phụ?”
Vu Chính Hải đột nhiên ý thức được bản thân đã quá coi trọng chính mình.
Đúng vậy, trên đời này nào có ai dễ dàng bước vào bát diệp? Có vị bát diệp nào mà không phải trải qua thiên tân vạn khổ?
Lục Châu nghiêm mặt nói: “Đừng gọi lão phu là sư phụ.”
Vu Chính Hải dập đầu. Phanh! Trán đập xuống đất.
Không khí ngưng trệ, bốn bề yên tĩnh.
Lục Châu chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía Vu Chính Hải, không nói thêm gì nữa. Hai người cứ thế im lặng bất động, một quỳ một đứng.
Lục Châu không mở miệng, Vu Chính Hải cũng không nói chuyện.
Cứ thế kéo dài suốt nửa canh giờ. Khi ánh trăng lên đến đầu cành, khi bầu trời đêm đã lấp lánh ánh sao, Lục Châu mới thở dài một cái.
Tiếng thở dài phá vỡ sự yên tĩnh. Tiếng thở dài khiến toàn thân Vu Chính Hải run lên.
“Lão phu nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn ngươi hiểu một điều… Ngươi muốn báo thù cũng được, nhưng không thể để thù hận che lấp đi đôi mắt mình. Ngươi muốn đánh hạ Thần Đô cũng được, nhưng không được để quyền lực mê hoặc bản tâm.”
Vu Chính Hải giật mình, trong lòng ê ẩm không biết nói gì.
Lục Châu xoay người lại, Vu Chính Hải lập tức dập đầu xuống đất. Phanh!
Vu Chính Hải đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị trừng phạt, hắn lấy hết dũng khí nói ra những lời ẩn sâu trong lòng mình, cho dù sư phụ muốn trừng phạt hắn cũng sẽ không oán giận nửa câu.
Trong quá khứ, tính tình sư phụ không tốt, càng không thích nói đạo lý, nếu đồ đệ dám già mồm chính là đang bất kính với sư phụ, huống hồ gì ngày hôm nay hắn lại lớn mật đến thế.
Cái dập đầu này là sự kính sợ đối với sư phụ, đồng thời cũng là hy vọng sư phụ có thể hiểu được suy nghĩ của hắn.
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải quỳ rạp dưới đất, lắc đầu nói: “Đứng lên rồi nói.”
“Đồ nhi không dám.”
“Chuyện nên nói cũng đã nói. Ngươi thích quỳ như vậy thì cứ quỳ.”
Lúc này Vu Chính Hải mới ngẩng đầu đứng lên.
Lời gì cũng phải nói ngược hắn mới nghe vào tai. Cái tính tình này của Vu Chính Hải từ nhỏ đến lớn đều hệt như vậy, chưa từng thay đổi.
Chỉ là… Cơ Thiên Đạo vốn không phải người thích nói đạo lý, hầu hết thời gian đều dùng nắm đấm để thu phục người. Nắm đấm tuy là thứ tốt có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề… nhưng có nhiều thứ cho dù dùng nắm đấm đập nát thì vẫn không xử lý được.
Lục Châu lại nhìn Vu Chính Hải.
Cho dù Vu Chính Hải đã buộc mình phải trấn định nhưng khi đứng lên vẫn cảm thấy không thể thở nổi. Cuộc đối thoại vừa rồi khiến hắn cảm thấy rất áp lực. Đường đường là Giáo chủ của một giáo vậy mà lúc này lại thấy căng thẳng không thôi.
“Được rồi.” Lục Châu phất tay đi về một phía khác. “Đại nam nhân chỉ có thể chảy máu, lề mà lề mề như vậy không xứng làm đệ tử Ma Thiên Các. Ngươi như thế làm sao có thể đánh hạ được Thần Đô?”
Vu Chính Hải nghe vậy, trong lòng rung động, vội vàng bước nhanh theo sau Lục Châu. “Sư phụ… người, người thật sự đồng ý?”
Lục Châu vừa đi vừa nói:
“Lão phu đã nói thì sẽ luôn giữ lời. Thời gian nửa năm này chỉ còn lại chưa đến một tháng… Món nợ của ngươi lão phu sẽ tính toán rõ ràng luôn trong một lần.”
Vu Chính Hải cực kỳ mừng rỡ, khom người nói:
“Nếu thật là thế, đồ nhi còn có một điều muốn thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
“Nay cửu châu đã bị U Minh Giáo khống chế, nếu có thể, đồ nhi hy vọng Ma Thiên Các không nhúng tay vào việc này.” Vu Chính Hải nói.
Lục Châu dừng bước, quay đầu nhìn Vu Chính Hải. “Ngươi có nắm chắc?”
“Đương nhiên… là ngoại trừ thất sư đệ.” Vu Chính Hải nói. “Thế gian này cho tới bây giờ đều không có chuyện gì tuyệt đối. Mong sư phụ đồng ý.”
Lục Châu không trả lời ngay mà thản nhiên bước về phía trước, không bao lâu sau đã đi tới bên một tảng đá lớn.
Trên tảng đá có khắc một chữ: Hải.
Lục Châu chỉ tay về phía chữ ‘Hải’ kia. “Đây là dấu vết do ngươi khắc lên khi còn nhỏ, ngươi còn nhớ không?”
Chữ Hải xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trước mặt Vu Chính Hải, cho dù bị mưa gió và tháng năm ăn mòn, chữ viết vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như trước.
Vu Chính Hải mỉm cười đáp: “Còn nhớ.”
Lục Châu xoay người lại nhìn Vu Chính Hải, chậm rãi nói:
“Ngươi là lão đại, lý ra nên bao dung hết thảy. Lão phu hy vọng thiết luật của Ma Thiên Các cũng giống như chữ ‘Hải’ này, khắc sâu trong tim ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận