Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 385: Có thứ gì quan trọng hơn mạng của mình sao?

Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu muốn cầu tình thì bảo hắn tới đây.”
“Sư phụ!”
“Câm miệng.”
Giọng Lục Châu trầm hẳn. “Nếu bản toạ nhân từ nương tay thì Ma Thiên Các sao có được như ngày hôm nay? Nói với hắn, nếu muốn chết thì bản toạ thành toàn!”
Nói xong, Lục Châu phất tay áo quay về phòng.
Hắn không phải Minh Thế Nhân, không phải Chiêu Nguyệt, không phải bất kỳ người nào trong nhóm sư huynh đệ bọn họ.
Hắn là chủ nhân Ma Thiên Các.
Đám người ngẩn ngơ quỳ tại chỗ. Bên tai vẫn còn vang vọng câu nói của Lục Châu. Nếu nhân từ nương tay thì Ma Thiên Các đã không còn từ lâu rồi. Nếu sau này đồ đệ nào phản bội cũng được tha thứ thì còn ai ở lại Ma Thiên Các nữa?
Sư phụ nói không sai, ngay cả cầu tình cũng phải để người khác đi thay thì sư phụ làm sao còn uy danh trong Ma Thiên Các này?
Đúng lúc này Đoan Mộc Sinh đi đến, nhìn thấy tất cả mọi người đều quỳ dưới đất, hắn khẽ thở dài.
“Tam sư huynh, huynh có biện pháp nào không?” Minh Thế Nhân hỏi.
Đoan Mộc Sinh đáp: “Thật ra sư phụ nói rất đúng. Ma Thiên Các sừng sững không ngã cho đến ngày nay, nếu sư phụ luôn nhân từ nương tay thì đã không có Ma Thiên Các của hiện tại. Lúc trước khi thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn chẳng phải cũng do một mình sư phụ xoay chuyển tình thế hay sao?”
Minh Thế Nhân thở dài gật đầu. “Nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.”
Chiêu Nguyệt nói: “Tứ sư huynh, huynh nghĩ cách gì đi.”
“Cách thì có… nhưng mà rất khó.” Minh Thế Nhân nhìn quanh một chút rồi nói. “Thái hậu tặng cho sư phụ một viên Tăng Thọ Đan. Bây giờ thứ có thể cứu nhị sư huynh chỉ có viên đan dược đó thôi. Nhưng mà…”
“Sư phụ lão nhân gia người tuổi đã cao, chắc chắn sẽ xem viên đan dược đó như trân bảo… Chúng ta làm như thế chẳng khác gì là bức sư phụ. Sư phụ không nổi giận trách tội đã là may mắn lắm rồi! Tất cả đứng lên, đi ra ngoài…”
Mọi người nghe Minh Thế Nhân nói xong đều liên tục gật đầu. Đại nạn của Các chủ sắp tới, hẳn là người đang tìm kiếm phương pháp gia tăng tuổi thọ. Cho dù viên Tăng Thọ Đan không phát huy được giá trị của mình nhưng đó cũng không phải là lý do để Các chủ phải nhường lại.
Ra khỏi Đông Các, Minh Thế Nhân lại nói:
“Nếu không còn chuyện gì thì tản đi. Tiểu sư muội, muội đi cùng ta tới động diện bích.”
“Vâng.”
Đám người đều ngoan ngoãn rời đi.
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đi trong hành lang Bắc Các tiến về phía hậu sơn.
Đến trước cửa động, Minh Thế Nhân khom người nói: “Bái kiến nhị sư huynh.”
Tiểu Diên Nhi cũng hành lễ: “Bái kiến nhị sư huynh.”
Lần này Ngu Thượng Nhung không bước ra ngoài mà chỉ đáp: “Vào đi.”
Giọng hắn rất ôn hoà và nhẹ bẫng.
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đều là người tu hành, sao có thể không nghe ra sự yếu ớt trong giọng nói đó.
Vào trong động, hai người thấy nhị sư huynh đang ngồi xếp bằng.
“Tứ sư đệ, tiểu sư muội, ngồi xuống đi.” Ngu Thượng Nhung nở nụ cười.
“Nhị sư huynh, cần gì phải thế chứ?” Minh Thế Nhân không ngồi mà hỏi thẳng.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn Minh Thế Nhân. “Chúng ta là đồng môn, đệ muốn gì cứ nói thẳng đi.”
Minh Thế Nhân hít sâu một hơi rồi đánh bạo nói: “Nhị sư huynh, nghe lời khuyên của ta, đi cầu sư phụ đi. Ta có thể nhìn ra được sư phụ lão nhân gia người vẫn nhớ tới tình cũ, nếu không đã chẳng để huynh sống tới ngày hôm nay.”
Hắn đưa mắt nhìn tình cảnh trong động diện bích, tuy vừa lạnh lẽo vừa đơn sơ nhưng đây là loại hình phạt nhẹ nhất từ trước đến giờ của sư phụ.
“Đệ còn muốn nói gì nữa?”
“Trong tay sư phụ có một viên Tăng Thọ Đan có thể giúp huynh giải quyết được vấn đề. Mặc kệ trước kia giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng có thứ gì quan trọng hơn mạng của mình sao?” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung trầm mặc.
Minh Thế Nhân đột nhiên nhận ra nhị sư huynh không phải là người bảo thủ không biết nghe lời khuyên của người khác.
Thế là hắn lại càng tận tình khuyên bảo: “Sư phụ hiện tại rất khác so với trước kia, không chỉ ban thưởng Ly Biệt Câu cho đệ mà còn ban thưởng Phạm Thiên Lăng cho tiểu sư muội, ngay cả lão bát cũng có Lệ Ngân Quyền Sáo.”
“Đúng vậy á!” Tiểu Diên Nhi lấy Phạm Thiên Lăng ra múa may cho Ngu Thượng Nhung xem.
Phạm Thiên Lăng là vũ khí thiên giai thượng đẳng, tuy độ phù hợp với chủ nhân còn chưa đạt tới cực hạn nhưng Ngu Thượng Nhung có thể cảm giác được điểm đặc biệt của vũ khí này.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn về phía hai người. “Nếu như người sư phụ muốn giết là các ngươi thì các ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Nhưng vấn đề là huynh vẫn sống rất tốt đó thôi!” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung nhất thời nghẹn lời.
Minh Thế Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhị sư huynh, thứ cho ta nói ra lời đại bất kính, với tu vi của sư phụ, nếu người muốn giết huynh thật thì huynh đã là một cỗ thi thể từ lâu rồi! Sao còn có thể sống sót cho đến bây giờ?”
Minh Thế Nhân biết lời này sẽ chọc giận Ngu Thượng Nhung, nhưng hắn nhất định phải nói ra.
Tim Ngu Thượng Nhung thắt lại. Phong thái vân đạm phong khinh của hắn rốt cuộc cũng biến mất.
“Nhị sư huynh không tin?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ta tin.”
Ngu Thượng Nhung không xảo biện nữa, chỉ khẽ nói: “Tứ sư đệ, tiểu sư muội, hai đứa về đi.”
“Được.”
Minh Thế Nhân không nói thêm nữa, quay sang nháy mắt với Tiểu Diên Nhi rồi hai người cùng rời khỏi động diện bích.
Ra đến bên ngoài Nam Các, Tiểu Diên Nhi mới hỏi: “Tứ sư huynh, nhị sư huynh sẽ chết sao?”
“Không đâu.”
“Làm sao huynh biết?”
“Nhị sư huynh không phải là người nhỏ mọn như vậy. Vừa rồi ta đã đả thông tư tưởng cho huynh ấy, bây giờ chỉ còn chờ xem sư phụ sẽ xử trí thế nào.” Minh Thế Nhân đáp.
“Vâng.”
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu cảm nhận được tu vi mình đang đề thăng, tiến vào trạng thái bình cảnh. Hắn nhìn về phía giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 6.864 ngày.
Hiện tại Lục Châu đã biết một điều, muốn đột phá cửu diệp phải chấp nhận tổn hao thọ mệnh. Vậy thì hơn sáu ngàn ngày này vẫn còn quá ít.
Điểm công đức: 24.250 điểm.
Chỉ cần vượt qua cấp độ pháp thân Thập Phương Càn Khôn là có thể bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh, bắt đầu khai diệp.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu quyết định rút thưởng thêm mười lần.
Điểm may mắn của hắn lại tăng lên 20 điểm.
Có đôi lúc tâm trạng người ta rất kỳ quái, mỗi khi nghe được tiếng thông báo cảm ơn đã tham gia trò chơi là trong lòng lại nghĩ, lần sau nhất định sẽ trúng thưởng.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 20 điểm may mắn, thu hoạch được 10 Thẻ Nghịch Chuyển.].
Đồ tốt!
Lão phu rốt cuộc không phải là đồ xui xẻo!
Bây giờ Lục Châu cảm thấy chỉ cần không phải là “tạ ơn ký chủ đã tham gia trò chơi” thì trúng gì hắn cũng vui vẻ hết.
Huống hồ gì tồn trữ Thẻ Nghịch Chuyển nhiều một chút chỉ có lợi chứ không hại, coi như chuẩn bị để sau này đột phá cửu diệp.
Được đồ tốt rồi, lão phu không thèm rút nữa.
Nhìn lại giao diện thẻ đạo cụ, Lục Châu thấy mình đã có 31 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận