Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 680

Lưu Thương quát lên: “Ngươi thật sự cho rằng trẫm không có thủ đoạn?”
Hắn phất tay, trong ống tay áo chợt loé lên quang hoa màu đỏ.
“Phán Quan Bút!”
Cây bút lông đỏ lơ lửng trước mặt Lưu Thương, trên thân nó toả ra từng đạo ấn phù đỏ rực tạo thành hộ thuẫn ngăn trở toàn bộ đao cương.
Trong mắt Vu Chính Hải loé lên vẻ lăng lệ.
“Trước kia ngươi và ta đều bị bán đến Lâu Lan… Ta xem ngươi là huynh đệ đồng sinh cộng tử, đã từng cứu mạng ngươi! Vậy mà ngươi vì vinh hoa phú quý lại giết huynh đệ đồng tộc Giang Lai! Lại càng nhân dịp ta bị thương để đánh lén! Ngươi không chết thì làm sao ăn nói với Giang Lai, làm sao ăn nói với ta?”
“Sự thật đã chứng minh là trẫm đúng. Đại vu Lâu Lan từng hứa hẹn sẽ cho trẫm tướng mạo của đế vương. Ngươi từng nói… không muốn bị người ta bắt nạt, ngươi muốn giẫm nát đám người đã từng bắt nạt ngươi dưới chân! Mà tất cả những thứ này trẫm đều thay ngươi làm được, không phải ngươi nên thấy vui vẻ hay sao?” Lưu Thương nói.
“Vui vẻ? Sau khi xuống địa ngục, ngươi hãy tự mình bàn giao với liệt tổ liệt tông tộc Vu Khải đi!”
“Phần mộ của liệt tổ liệt tông trẫm đã xoá sạch từ lâu, từ nay về sau trên đời này sẽ không còn tộc nhân Vô Khải nữa!”
Vù! Đại thần thông thuật!
Vu Chính Hải từng chiêu đều là đại thần thông, một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang chỉ trong giây lát đã đánh về phía Lưu Thương.
Đao cương như cối xay thịt bắn tới.
“Diệu Bút Sinh Hoa!” Lưu Thương ném Phán Quan Bút ra.
Ngòi bút vẽ ra từng đạo ấn phù rồi tản ra bốn phía tựa như những bông hoa màu đỏ bay về phía Huyền Thiên Tinh Mang.
Phanh phanh phanh!
Vu Chính Hải điều động pháp thân bát diệp từ trên trời giáng xuống.
Lưu Thương hừ nhẹ một tiếng, cũng gọi ra pháp thân. Song chưởng pháp thân bát diệp nâng lên ngăn lại pháp thân của Vu Chính Hải. Đồng thời tám mảnh liên diệp lượn vòng bay ra như đao cương xoáy đến!
“Hả?”
Vu Chính Hải không có kinh nghiệm tác chiến với cao thủ không kim liên nên cảm thấy rất kỳ quái.
Ầm!
Mảnh liên diệp thứ nhất vọt tới, Vu Chính Hải lăng không lùi ra sau, lập tức cảm nhận được nguy hiểm bèn né tránh toàn bộ công kích của liên diệp.
Lưu Thương lạnh nhạt mở miệng, sóng âm lăn lộn:
“Ngươi sẽ chết trên dòng Vân Nộ Giang, sau đó không được trọng sinh mà vĩnh viễn chìm vào đáy sông. Trẫm có vu thuật hộ thể, sau khi chết sẽ được trọng sinh, ngươi làm sao đấu lại trẫm?”
Vu Chính Hải nhíu mày.
Lưu Thương tiếp tục nói: “Huống chi ngươi còn không thể đánh thắng được trẫm. Vu Chính Hải, trợn to mắt ngươi lên mà xem cho kỹ pháp thân của trẫm đây!”
Vu Chính Hải nhìn về phía tám mảnh liên diệp bay tới bay lui, trong đó có một mảnh liên diệp đang trong tình trạng tách ra làm đôi.
“Bát diệp rưỡi?” Vu Chính Hải cả kinh.
“Trẫm có được nghiên cứu của Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện, nắm vững phương thức chiến đấu của pháp thân không kim liên. Từ nãy đến giờ trẫm nhẫn nhịn ngươi, chẳng qua là muốn dẫn dụ ngươi tới đây mà thôi.”
Lưu Thương khẽ nâng tay, gằn từng chữ. “Bát diệp… thì mạnh lắm sao?”
Vu Chính Hải không hề do dự lấy bên hông ra một viên thuốc đút vào trong miệng. Lưu Thương giật mình không rõ hắn đang làm gì.
Vu Chính Hải hờ hững nói: “Bát diệp… đúng là rất mạnh!”
Thân ảnh Vu Chính Hải biến mất, trong giây lát đã xuất hiện ở giữa pháp thân của chính mình, người và pháp thân hợp nhất! Cùng lúc đó trên người hắn bốc lên kim quang như bị hoả diễm thiêu đốt!
“Ngươi vẫn y hệt như trước đây, vẫn điên cuồng như vậy. Trẫm… cũng muốn lĩnh giáo xem thủ đoạn của ma nguyên bí dược là như thế nào!”
Ông! Hai toà pháp thân va chạm, âm thanh vang vọng cả rừng cây khiến đám muông thú vội vàng bay ra, cá trên sông cũng nhảy lên khỏi mặt nước. Thuỷ lãng lăn lộn, cuồng phong tàn phá bừa bãi.
Vu Chính Hải lựa chọn sử dụng ma nguyên bí dược, đây là lý do mà ngày hôm nay hắn điên cuồng sử dụng đại thần thông!
Bích Ngọc Đao lấy góc độ quỷ dị đâm về phía pháp thân Lưu Thương. Lưu Thương ném Phán Quan Bút ra.
Hai kiện vũ khí va chạm! Ầm!
Lưu Thương hạ xuống, Vu Chính Hải bay lên cao, hai người lao vào kịch chiến trên dòng Vân Nộ Giang.
Từ đầu đến cuối Vu Chính Hải đều dốc toàn lực. Dưới lực công kích điên cuồng của bát diệp đỉnh phong, cho dù là bát diệp rưỡi như Lưu Thương cũng lực bất tòng tâm.
Oanh!
Lại một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ, đao cương công kích pháp thân Lưu Thương.
Rốt cuộc Lưu Thương không nhịn được nữa., quát to: “Đủ rồi!” hắn bộc phát tiềm năng vốn có, điều động pháp thân.
Hai bàn tay pháp thân bắt đầu chuyển động, vươn ra bắt lấy pháp thân Vu Chính Hải. Phán Quan Bút nở rộ quang mang màu đỏ sẫm !
“Bút Tảo Thiên Quân, Tuyệt Thánh Khí Trí!”
Đầu Phán Quan Bút cấp tốc viết ra bốn tự phù, bốn chữ triện Tuyệt Thánh Khí Trí màu đỏ xuất hiện vây quanh ngòi bút rồi bay vào trong lòng bàn tay pháp thân.
Pháp thân Lưu Thương nắm lấy tự phù Tuyệt Thánh Khí Trí đâm về phía trước.
Vu Chính Hải mang theo pháp thân không lui mà tiến.
Xoẹt!
Phán Quan Bút đâm vào lồng ngực pháp thân Vu Chính Hải. Bích Ngọc Đao biến thành đao cương cực lớn từ trên chém xuống, cắt đi một bả vai của Lưu Thương.
Ầm!
Hai người đồng thời hạ xuống, pháp thân tiêu tán theo cơn gió.
Vu Chính Hải lau đi máu tươi bên khoé miệng, bàn tay điểm kích vào huyệt đạo trên đan điền. Hắn thiêu đốt đan điền khí hải!
Vu Chính Hải ngạo nghễ đạp không bay lên, bàn tay nắm lại, Bích Ngọc Đao lượn vòng trở về rồi lần nữa bổ tới Lưu Thương, không cho hắn cơ hội thở dốc.
“Ngươi muốn đồng quy vu tận với trẫm?!”
Trên thực tế Lưu Thương đã sớm cảm giác được đấu pháp của Vu Chính Hải hoàn toàn là liều mạng chém giết, đồng quy vu tận. Nhưng Lưu Thương không hề muốn mình phải mất mạng!
“Bình An… Ngẩng đầu nhìn ta! Nhớ kỹ gương mặt ta! Giờ thì chết đi !”
Đao cương chém xuống.
“Trẫm… sẽ không chết!”
Hắn cắn răng, bàn tay giận dữ giơ lên, Phán Quan Bút theo bản năng đâm tới.
Xoẹt!
Hai người mặt đối mặt rồi đồng thời rơi xuống.
Bút đâm vào tim Vu Chính Hải, Bích Ngọc Đao cũng chém nát lục phủ ngũ tạng của Lưu Thương.
Gió dần ngừng thổi.
Cương khí tán đi.
Vu Chính Hải cầm chặt Bích Ngọc Đao trong tay, dùng lực ghim vào người Lưu Thương.
Mà Lưu Thương cũng cầm chặt Phán Quan Bút.
Máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Máu của tộc Vô Khải đỏ thắm như đoá hoa rơi xuống dòng Vân Nộ Giang, nhuộm đỏ cả mặt sông…
Bạn cần đăng nhập để bình luận