Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1867: Lai lịch của Thiên Ngân trường bào

Lục Châu luôn nhớ rõ một chân lý rằng trong mắt hung thú, nhân loại chính là thức ăn ngon miệng nhất.
Khâm Nguyên cười nhạt nói: “Có rất ít nhân loại đến được nơi này. Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Lục Châu nói: “Lão phu bế quan tu luyện trong Văn Hương Cốc, nghe nói nơi này rất huyền diệu nên mới tiến vào tìm tòi thực hư.”
Khâm Nguyên than nhỏ một tiếng: “Lòng hiếu kỳ của nhân loại chưa bao giờ biến mất. Ngươi không sợ sao?”
“Xem ra ngươi hiểu nhân loại rất rõ. Lão phu và Khâm Nguyên tộc không thù không oán, cần gì phải sợ hãi?” Lục Châu thản nhiên nói.
“Nhân loại ngấp nghé Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú, hung thú lại yêu thích mỹ vị của nhân loại, đôi bên trời sinh đã ở thế đối lập. Hiện tại ta có thể giết ngươi.” Khâm Nguyên nói.
Lục Châu lắc đầu: “Nếu ngươi muốn động thủ thì đã làm từ lâu, không chờ đến bây giờ. Huống hồ gì… hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.”
Nghe vậy, Khâm Nguyên cảm thấy kinh ngạc. Nhân loại này thông minh hơn nó tưởng tượng.
Nó không động thủ bởi vì người này có thể bình yên vô sự tới đây, tu vi tuyệt đối không đơn giản.
“Ngươi rất thông minh.” Khâm Nguyên cười nói, “Nhưng mà trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối. Nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta thì vẫn phải lưu lại đây. Khâm Nguyên tộc ta đã ẩn cư trong Văn Hương Cốc vô số năm, không màng thế sự, cũng không trêu chọc ai. Có người biết được tung tích của chúng ta, phương thức tốt nhất chính là bịt miệng hắn.”
Lời này rất có đạo lý. Lục Châu đạm nhiên đáp: “Lão phu nghe nói trong Văn Hương Cốc có kỳ hoa dị thảo ẩn chứa độc tính, có thể trợ giúp tu hành giả thông qua Mệnh Quan nên mới tìm tới.”
“Với bản lĩnh của ngươi thì còn cần thông qua Mệnh Quan cấp thấp như vậy làm gì?” Khâm Nguyên nghi hoặc hỏi.
“Là đồ nhi của lão phu cần thông qua Mệnh Quan.”
Khâm Nguyên gật đầu nói: “Thì ra là một vị sư phụ tốt. Nhưng mà không thể vì thành toàn cho đồ nhi của ngươi mà làm phiền đến cuộc sống của Khâm Nguyên tộc chúng ta.”
“Lão phu không có ý định làm phiền. Các ngươi đi đường của các ngươi, lão phu đi đường của mình, không liên quan gì đến nhau.” Lục Châu nói.
“Việc này e là không được. Nếu thả ngươi đi, ngươi lại mang người khác đến thì chẳng phải Khâm Nguyên tộc sẽ bại lộ khắp thiên hạ sao?”
Lục Châu nhíu mày. Khí tức toả ra từ người thủ lĩnh Khâm Nguyên rất mạnh, không thể đùa được.
“Vì sao Khâm Nguyên tộc lại phải trốn trong Văn Hương Cốc?”
Khâm Nguyên lắc đầu: “Nhân loại, việc này không liên quan đến ngươi.”
“Vì muốn tránh né đại địa phân tách?” Lục Châu vẫn hỏi.
“Ngươi biết rõ đại địa phân tách… ngươi là người thượng cổ?” Biểu tình của Khâm Nguyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Đã rất lâu rồi ta chưa gặp được nhân loại thời thượng cổ. Đại địa phân tách khiến vô số sinh linh tử vong, máu chảy thành sông.”
“Không.” Lục Châu lắc đầu, “Lão phu không phải là nhân loại thời thượng cổ. Từ khi đại địa phân tách đến nay đã trôi qua một trăm ngàn năm. Văn Hương Cốc từ lâu đã không còn là một bộ phận của Thái Hư.”
Khâm Nguyên nhíu mày: “Nói hươu nói vượn.”
“Tin hay không là tuỳ ngươi. Các ngươi ẩn cư trong Văn Hương Cốc lâu như vậy, không biết ngoại giới biến hoá cũng là bình thường, ngươi có thể phái người ra ngoài xem thử.” Lục Châu nói xong xoay người định rời đi.
“Ngăn hắn lại.” Khâm Nguyên phất tay.
Ông ông ông !
Hơn mười con Khâm Nguyên nhanh như gió bay tới ngăn cản đường Lục Châu đi, đôi cánh chúng vỗ rất nhanh.
Lục Châu xoay người, trầm giọng nói: “Khâm Nguyên, ngươi thật sự muốn đối địch với lão phu?”
“Ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ khi nào ngươi chết mới có thể giữ bí mật về Khâm Nguyên tộc.”
“Nếu lão phu muốn giết ngươi, đừng nói là thánh hung, cho dù là Thái Hư Đại Đế lão phu cũng không để vào mắt.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Ngươi không phải người Thái Hư?”
“Lão phu lười phí lời với ngươi. Tránh ra.” Ngữ khí Lục Châu trầm xuống.
“Bắt hắn lại.” Khâm Nguyên hạ lệnh.
Đàn ong mật lập tức phun ra quang hoa, cây cối hoa cỏ xung quanh sinh trưởng nhanh như chớp, hương hoa nồng đậm lan toả trong không gian.
Lục Châu cảm thấy mông lung, cấp tốc vận dụng lực lượng Thiên Tướng chạy vào não hải, xua tan cảm giác mê huyễn. Ý thức hắn trở nên thanh tỉnh.
Khâm Nguyên kinh ngạc nói: “Không có hiệu quả?”
Đám ong mật đồng loạt rung cánh tạo ra sóng âm mãnh liệt khiến người ù tai khó chịu.
Lúc này Lục Châu mới đột nhiên hiểu được vì sao những thứ này vô hiệu đối với mình. Bởi vì hắn tu luyện khẩu quyết Thiên thư! Các loại huyễn thuật như vu thuật, phạn âm, thậm chí sóng âm của Ung Hoà cũng không làm gì được hắn.
Lại thêm Tử Lưu Ly và Thiên Ngân trường bào, đương nhiên Lục Châu đi vào Văn Hương Cốc như giẫm trên đất bằng.
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra. Quả nhiên mọi thứ khôi phục lại bình thường.
Nhìn thấy Tử Lưu Ly, trong mắt Khâm Nguyên xẹt qua tia kinh ngạc, nó trầm giọng hỏi: “Làm sao ngươi có được Tử Lưu Ly?!”
Lục Châu đã bắt đầu tức giận: “Bớt quản mấy chuyện bao đồng.”
Một chưởng đánh tới, chưởng ấn lóng lánh kim quang ập về phía Khâm Nguyên. Khâm Nguyên khẽ phất tay, cương ấn bay ra đánh tan chưởng ấn.
Đoàn cương ấn tiếp tục đánh tới, nhưng vừa đến gần Thiên Ngân trường bào đã bị thổi tan.
Hả? Hai mắt Khâm Nguyên lập loè quang mang màu đỏ, nhìn kỹ lại bộ y phục trên người Lục Châu.
Nó lại truy vấn lần nữa: “Ngươi lấy được bộ trường bào này ở đâu?!”
Hai tay huy động, một bầy Khâm Nguyên xuất hiện đầy trời, vô số bóng ảnh lao về phía Lục Châu.
Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, trên người loé ra một tầng điện hồ màu u lam chạy dọc cơ thể rồi tản ra bốn phía.
Toàn bộ huyễn tượng xung quanh đều bị điện hồ quét sạch.
Khâm Nguyên câm nín.
Nó không tiếp tục động thủ nữa.
“Quả nhiên là Thánh Long chi cân…” Đôi mắt đỏ như máu của Khâm Nguyên trở lại màu sắc bình thường, khẽ gật đầu nói.
Khâm Nguyên phất tay, mười con ong mật đang vây quanh Lục Châu lập tức bay trở về, đứng sau lưng nó.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết bộ trường bào này?”
Khâm Nguyên đáp: “Bộ trường bào này được làm từ một sợi gân rồng của Cửu Dực Thánh Long, được một tu hành giả cường đại luyện hoá rồi dệt thành trường bào. Ta nói có đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận