Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1888: Chấn động thiên địa

Trong làn mê vụ phía trên Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên bắn ra một đạo thiểm điện bao phủ Thiên Khải Chi Trụ, tựa như đang chữa trị cho nó.
Nhưng tốc độ chữa trị lại không nhanh bằng tốc độ phá hoại, các vết nứt càng lúc càng toạc ra.
Lục Châu lơ lửng trong mi tâm lam pháp thân, lam đồng nhìn chằm chằm vào Đồ Duy Đại Đế, phóng thích ra toàn bộ thần thông Thiên thư.
“A !”
Đồ Duy Đại Đế không còn chút cao ngạo nào, há mồm gào thét điên cuồng, gân xanh xuất hiện đầy mặt, toàn bộ hai con mắt hoá thành màu đen như mực. Sưu Hồn Chung vang lên dồn dập.
“Phần Thiên Chử Hải!”
Ngay khi đại thần thông phòng ngự bị tan rã, hắc sắc pháp thân đột ngột bốc cháy khiến nguyên khí và không khí trong khu vực càng lúc càng ít, cảm giác nóng bỏng thiêu đốt toàn bộ hoa cỏ và hung thú xung quanh.
Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, toàn thân thư thái như đang đứng giữa bầu trời tuyết trắng. Quanh người hắn trăm dặm đều bị đông kết lại.
Đoan Mộc Điển nhìn hạt giống mầm non trong bình chướng, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Hạt giống Thái Hư chưa trưởng thành thì không có ý nghĩa gì.
Hắn quyết định không trụ lại đây nữa, trong khoảnh khắc bình chướng tiêu tán, Đoan Mộc Điển hoá thành lưu tinh vọt về phía phù văn thông đạo.
Vừa quay đầu nhìn, hắn đã phát hiện không trung hiện tại là băng hoả lưỡng trọng thiên khiến cả thánh nhân như hắn cũng cảm thấy khó thở.
Đoan Mộc Điển lạnh cả sống lưng. “Xong đời! Thần tiên đánh nhau, tai bay vạ gió!”
Hắn dùng toàn lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay để bay về phía phù văn thông đạo, nhưng tầng băng phong kia vẫn khiến tốc độ của hắn chậm lại rất nhiều.
Trong khoảnh khắc sinh tử, một đạo lam quan từ chân trời xa xôi vọt tới.
Đoan Mộc Điển mặt xám như tro tàn. Lam pháp thân kia tinh chuẩn bắn ra một đạo quang mang đánh trúng Đoan Mộc Điển.
Ầm!
Nhưng không ngờ là lam quang kia lại triệt tiêu lực lượng băng phong, khiến cho Đoan Mộc Điển có lại được tự do.
Đoan Mộc Điển điên cuồng mừng rỡ: “Đại nạn không chết tất có hồng phúc! Đồ khốn kiếp, các ngươi muốn giết ta hả? Không có cửa đâu!”
Đoan Mộc Điển không kịp nghĩ nhiều, vội vã vọt vào phù văn thông đạo, khởi động nó rồi cấp tốc rời khỏi địa phương đáng sợ này.
Ngay sau khi hắn vừa rời đi.
Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang rốt cuộc không chịu được nữa, ầm ầm sụp đổ.
Hủy diệt vĩnh viễn là công việc dễ dàng hơn xây dựng. Thiên Khải Chi Trụ hoàn toàn sụp xuống. Đại địa rung động, Thái Hư rung chuyển.
Trong Thánh Điện.
Cán Cân Công Chính phát ra tiếng kêu lạch cạch, chỉ về phía Đôn Tang.
Minh Tâm Đại Đế mở mắt ra, hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Tứ đại Chí Tôn đồng thời xuất hiện bên ngoài Thánh Điện. Các cao thủ thập điện cũng đồng loạt kéo tới quan sát Cán Cân Công Chính, lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Trọng Quang điện.
Lam Hi Hoà lăng không trên bầu trời, sắc mặt ngưng trọng. Không bao lâu sau, Âu Dương lão giả đã xuất hiện bên cạnh nàng.
Lam Hi Hoà khẽ khom người: “Âu Dương tiên sinh có biết đã xảy ra chuyện gì mà tạo thành động tĩnh lớn như vậy không?”
“Thánh Điện truyền tới tin tức, Cán Cân Công Chính phản ứng cực kỳ kịch liệt nhưng chưa rõ nguyên nhân. Nhưng mà… nếu ta đoán không lầm thì hẳn là Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ rồi.”
Âu Dương lão giả nói.
“Thiên Khải Chi Trụ sụp rồi?!” Lam Hi Hoà kinh ngạc nói, “Sao có thể như thế? Hiện tượng mất cân bằng dù có nghiêm trọng thế nào cũng không hủy diệt được Thiên Khải Chi Trụ, Thánh Điện cũng đã phái người đi tuần tra liên tục, sao đột nhiên lại…”
Âu Dương lão giả thản nhiên đáp: “Rất nhiều chuyện không thể nói chắc được. Chờ xem đi, có lẽ… rất nhanh chúng ta sẽ có đáp án. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái Hư Đại Đế sẽ không mặc kệ được đâu.”
Lam Hi Hoà trầm mặc.
“Ngươi đừng quá lo lắng, sập một trụ thì vẫn còn chín trụ chống đỡ, trời không dễ nát như thế.”
Âu Dương lão giả nói.
Lam Hi Hoà liếc mắt nhìn Âu Dương lão giả với vẻ phức tạp: “Âu Dương tiên sinh, sao ta lại cảm thấy ngài hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này vậy?”
“Kỳ thực…” Âu Dương lão giả vốn định nói gì đó, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm bèn thôi. “Thôi không có gì.”
Tại Kê Minh.
Băng trùy sắc nhọn vẫn chĩa thẳng lên không trung tựa như đang chờ đợi thời khắc trời sập xuống.
Đế Nữ Tang như hồ điệp, nhẹ nhàng bay lên đứng trên mũi nhọn băng trùy. Cuồng phong thổi tung vạt áo nàng, váy vàng tung bay. Nàng kinh ngạc nhìn không trung nhưng vẫn trầm mặc không nói một lời.
Thấy Thiên Khải Chi Trụ nơi này vẫn bình yên vô sự, nàng lại bay trở về Tang thụ.
Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang đã sụp đổ, hoá thành một ngọn núi đá vụn khổng lồ.
Lục Châu liếc mắt nhìn thời gian, lạnh nhạt nói: “Kết thúc đi.”
Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay, lưỡi kiếm toả ra quang mang rạng rỡ hơn bao giờ hết, phối hợp với vòng xoáy năng lượng giữa trời dùng mãi không cạn đủ để khiến thiên địa chấn động.
Vị Danh Kiếm bay vào tay lam pháp thân. Pháp thân dùng hai tay nắm chặt lấy nó, cuồng bạo chém về phía hắc sắc pháp thân.
Đồ Duy Đại Đế biến sắc, thu hồi pháp thân, lập tức quay đầu bỏ chạy!
“Định!”
Thời Chi Sa Lậu lại phát huy tác dụng, trong khoảnh khắc bị ngưng đọng thời gian, con ngươi Đồ Duy Đại Đế co rụt lại. Đã thi triển Thời Chi Sa Lậu ngược dòng quy tắc sao còn có thể đánh ra lực lượng cường hoành như thế?
Lúc này Vị Danh Kiếm đã chém xuống.
Đồ Duy Đại Đế cưỡng ép tránh thoát trói buộc, song chưởng vươn ra kẹp lấy Vị Danh!
“Nghịch chuyển!” Lục Châu trầm giọng nói.
Đồ Duy Đại Đế gào thét: “Ngươi đừng hòng!!”
Nhưng đại đạo quy tắc của hắn dù có tu vi Đại Đế cũng không cách nào đối kháng với một trong những đại quy tắc tối cường, nghịch chuyển thời gian.
Ầm!
Vị Danh Kiếm chém xuyên qua cương khí hộ thể, đâm thủng lồng ngực Đồ Duy Đại Đế.
Đồ Duy Đại Đế điên cuồng lắc đầu, trên mặt lộ vẻ hung ác, vỗ ra một chưởng. Vị Danh Kiếm bị hắn rút ra ngoài.
Đồ Duy Đại Đế cấp tốc xé rách không gian, dưới chân xuất hiện một thông đạo.
Hán vốn là nam tử tóc đen, bỗng chốc hoá thành lão đầu tóc trắng xoá, trông yếu đuối vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận