Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2127: Ma Thần gia gia

Hai mắt Đế Nữ Tang mở to, lộ vẻ hiếu kỳ: “Ta có thể rời khỏi bí ẩn chi địa, nhưng mà ta đến Thái Huyền Sơn có được không? Khi còn nhỏ ta hay nghe người ta kể về quá khứ của ngươi, ta muốn làm láng giềng của ngươi á, được không vậy?”
Nha đầu này mắc bệnh tự kỷ hơi bị nghiêm trọng rồi.
Lục Châu đành phải thở dài nói: “Thái Huyền Sơn đã không còn tồn tại, nếu ngươi không ghét bỏ, lão phu sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ càng thanh tịnh hơn, thấy thế nào?”
“Phản đối!” Xích Đế giơ tay lên. Nữ nhi của mình bị người ta lừa đi, ai mà nhịn cho được?
“Ngươi phản đối làm gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Nữ nhi của bản đế, bản đế muốn đưa nàng đi.” Xích Đế chắc nịch đáp.
“Cổ hủ.” Lục Châu lườm hắn một cái.
Khiến người ta không ngờ tới là Đế Nữ Tang lại lớn tiếng hô: “Ma Thần gia gia, ta muốn đi theo ngươi, ai cũng đừng hòng ngăn cản ta!”
Một tiếng “gia gia” này không làm Lục Châu cả kinh nhưng lại khiến Minh Thế Nhân và Xích Đế trợn tròn mắt.
Lục Châu cười một tiếng, dùng giọng điệu của bậc trưởng giả nói với nàng: “Lão phu trông già như vậy à?”
Đế Nữ Tang cười hì hì nói: “Ngươi không già, trông rất trẻ nha.”
“Vậy ngươi có nguyện ý đi theo lão phu rời khỏi bí ẩn chi địa?” Lục Châu hỏi.
Đế Nữ Tang vui vẻ nói: “Ta nguyện ý. Bọn hắn đều nói ngươi là cường giả vô địch thế gian, là đại ma đầu làm việc ác bất tận, nhưng ta lại thấy không phải như vậy nha.”
“Phản đối!” Xích Đế vẫn lì lợm nói.
“Phản đối vô hiệu.” Minh Thế Nhân lắc đầu.
“Ngươi muốn gì hả?” Xích Đế trừng mắt với hắn.
“Ta mới nên hỏi ngài muốn làm gì.” Minh Thế Nhân không ngừng nháy nháy mắt.
Đế Nữ Tang khó khăn lắm mới chịu rời khỏi bí ẩn chi địa, Xích Đế lại cứ đứng một bên quấy rối, lỡ như nàng lại đổi ý thì toi đời. Minh Thế Nhân đã lĩnh giáo tính tình bướng bỉnh của nàng rồi, bướng đến mức mười con trâu cũng không kéo nổi.
Sợ Xích Đế không hiểu ý mình, Minh Thế Nhân lại truyền âm nói: “Đi được tới đâu hay tới đó, nàng mà ở lại nơi này là phải chết không thể nghi ngờ.”
Xích Đế đành phải gật đầu không nói nữa.
Lục Châu không thèm để ý tới Xích Đế mà nói: “Đã như vậy, ngươi theo lão phu trở về Ma Thiên Các đi. Hoàn cảnh nơi đó tốt hơn nơi này một chút, trước khi Thái Hư sụp đổ ngươi tạm thời ở đó, thấy được không?”
“Ma Thiên Các?” Đế Nữ Tang rất kén chọn chỗ ở, “Có đông người không?”
Có lẽ vì cô độc quá lâu nên nàng không thích giao tiếp với người khác.
Minh Thế Nhân nói: “Ma Thiên Các là đạo trường của gia sư ở kim liên giới. Nơi đó rộng lớn, không có bao nhiêu người dám đến quấy rầy.”
Đế Nữ Tang lộ mừng rỡ, liên tục gật đầu nói: “Vậy ta đi! Ma Thần gia gia, ngươi đưa ta đi đi!”
Một tiếng “gia gia” của nàng khiến mặt Xích Đế đen như đít nồi. Thế ra bản đế bỗng dưng thành con hắn?!
“Được.” Lục Châu nhìn về phía băng trùy.
“Thứ này không cần lưu lại.”
Minh Thế Nhân nói phụ hoạ: “Đúng đó, trông quá doạ người.”
“Hừ.” Đế Nữ Tang lườm Minh Thế Nhân.
Lục Châu tiện tay vung lên, nghiệp hoả bao phủ băng trùy, không đến một khắc sau băng trùy đã hoà tan thành nước rơi xuống mặt hồ. Cây tang thụ lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Đế Nữ Tang gọi Bạch Hạc tới, lúc này Lục Châu mới xoay qua liếc Xích Đế nói khẽ: “Hồ đồ ngu xuẩn, ngươi nên cảm kích lão phu mới đúng.”
Nhưng ta không muốn làm con của ngươi nha!
Lục Châu tung người bay lên không trung, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cung kính chắp tay thi lễ với Xích Đế rồi theo sau Lục Châu, Đế Nữ Tang cũng gia nhập vào đoàn người.
Nhìn theo thân ảnh mọi người biến mất ở phía chân trời, Xích Đế thở dài một tiếng. Lúc này bốn vị kim cương từ bên hồ bay tới.
“Bệ hạ, chúng ta để Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đi như thế sao?”
Xích Đế hừ một tiếng nói: “Các ngươi có bản lĩnh thì mang bọn hắn về cho bản đế đi.”
Ây dà, đối phương là Ma Thần đại danh đỉnh đỉnh nha, đến tư cách giao chiến bọn hắn còn không có.
Xích Đế hít sâu một hơi, nhìn về phía chân trời nói: “Vậy cũng tốt, ít nhất nha đầu được an toàn. Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Đoàn người Lục Châu thông qua phù văn thông đạo trở về Ma Thiên Các.
Vừa đến nơi, Đế Nữ Tang đã vui vẻ cưỡi Bạch Hạc bay vòng vèo quanh Kim Đình Sơn, quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Tuy cửu liên bị trạng thái mất cân bằng ảnh hưởng nhưng vẫn tốt hơn bí ẩn chi địa nhiều. Đế Nữ Tang để Bạch Hạc nghỉ ngơi ở phía sau núi, nàng hí hửng chạy tới trước mặt Lục Châu nói:
“Chỗ này quá tốt, ta sẽ ở lại đây… Ta muốn làm láng giềng với ngươi.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Vậy chúng ta đều là láng giềng rồi.”
Đế Nữ Tang nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Không thèm.”
Ta bị ghét bỏ rồi?
Lúc này Vĩnh Ninh công chúa đi tới, khom người nói: “Các chủ, phòng ốc đã sắp xếp xong.”
“Làm phiền ngươi rồi.”
“Tiện tay thôi mà.” Vĩnh Ninh công chúa nhìn về phía Đế Nữ Tang, chỉ nhìn một thoáng đã biết người này không đơn giản.
Lục Châu lên tiếng giới thiệu: “Đế Nữ Tang, vị này là công chúa Đại Viêm. Tuy ngươi đã quen ở một mình nhưng đến chỗ này thì nhất định không được tuỳ tiện đánh người khác bị thương.”
Đế Nữ Tang gật đầu: “Ta bảo đảm với ngươi.”
“Đưa nàng đi đi.” Lục Châu phất tay.
“Mời đi theo ta.” Vĩnh Ninh công chúa liền dẫn Đế Nữ Tang đi Tây Các.
Lục Châu lấy phù chỉ ra thiêu đốt, hình ảnh xuất hiện trước mặt. Trong ảnh là lão thất Tư Vô Nhai không đeo mặt nạ.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời hô lên: “Lão thất?!”
Tư Vô Nhai mỉm cười, khom người nói: “Hai vị sư huynh, đã lâu không gặp.”
“Là ngươi thật sao?” Minh Thế Nhân nói với vẻ khó có thể tin nổi.
Đoan Mộc Sinh thì kích động đến mức vành mắt đỏ ửng, năm ngón tay nắm chặt Bá Vương Thương.
Tư Vô Nhai cười đáp: “Trước đó vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nên không thể không nhờ Giang Ái Kiếm và Lý Vân Tranh đóng giả ta, mong sư huynh thứ lỗi.”
Nghe vậy, Minh Thế Nhân không nhịn được chỉ vào Tư Vô Nhai nói: “Ta đã nói ngươi rất giảo hoạt mà. Lúc trước khi gặp phải Giang Ái Kiếm ta cảm thấy hắn kém hơn ngươi một chút, thì ra là các ngươi đùa giỡn người ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận