Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1639

Trong này vừa tối vừa lạnh, nàng lại rất sợ ma.
“Đi đến đâu hay đến đó. Muội đứng gần ta một chút, nếu có dị động, sư huynh sẽ bảo hộ muội chu toàn.” Ngu Thượng Nhung vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu chắp tay sau lưng bay về phía địa đài trước, còn chưa kịp hạ xuống, các đường vân xung quanh bỗng nhiên sáng rực lên.
Toàn bộ địa đài trở nên sáng rõ. Trên địa đài phủ đầy hắc quang, từ địa đài có lối đi thông đến bốn phương tám hướng.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ai dám xông vào lăng mộ cấm địa?”
Giọng nói u ám như từ trong địa ngục truyền ra khiến người ta không rét mà run. Đám người Ma Thiên Các và Tần Nhân Việt lơ lửng trên tầng trời thấp, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Lục Châu đứng ở phía trước, trong lòng đang nghĩ cách đối phó. Nếu đối phương là thần thi thì phải làm sao? Thi thể không tính là sinh mệnh, thẻ Một Kích Chí Mạng liệu có tác dụng với nó không?
Tình cảnh lúc đối chiến với chưởng môn Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn và đại vu Lâu Lan Ba Mã cùng “sư muội” Mạc Ly vẫn hiện rõ trong ký ức hắn. Rất ớn lạnh!
Chẳng qua nếu thứ này có lực lượng tương tự với vu thuật thì lại là chuyện tốt, ít nhất thứ đó e ngại khí tức Thái Hư và thần thông Thiên thư.
Lúc này, một thân ảnh từ bên dưới bay tới, đáp trên địa đài.
Người đó có cái đầu láng bóng, mặc áo cà sa, một tay chắp ở trước ngực, trên cổ đeo chuỗi phật châu, hàng lông mày trắng phau rủ dài xuống hai bên mắt, gương mặt nhăn nheo già nua nhưng biểu tình lại rất lăng lệ.
Hoà thượng kia mở miệng nói: “A di đà phật, ngoại nhân không được xông vào cấm địa, mời các vị nhanh chóng rời đi.”
“Là tăng nhân?!”
“Sao lại có hoà thượng ở đây?”
Đám người kinh ngạc.
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn Triệu Dục chờ hắn giải thích. Nếu ngay cả người trong vương thất cũng không biết chuyện này thì ai mà biết cho được.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Triệu Dục ngơ ngác lắc đầu: “Ta, ta cũng không biết nha.”
Tần Nhân Việt kiến thức rộng rãi bèn lên tiếng: “Trước kia Tần Đế một lòng muốn được trường sinh, mời chào không ít kỳ nhân dị sĩ. Hoà thượng này hẳn là do hắn mời tới.”
Hai mắt hoà thượng nhìn chằm chằm đám người, tay phải khẽ động, phía sau có hai thân ảnh bay lướt tới.
Hai người này không phải hoà thượng, thân mặc vải bố, tướng mạo tiều tuỵ, đôi mắt vô thần.
Lục Châu nhíu mày nói: “Vệ Giang Nam, Vệ Kính Nghiệp?”
Hai người này chính là người lần trước Lục Châu và Lam Hi Hoà sử dụng phù văn thông đạo của Bạch Tháp đi tới bí ẩn chi địa, gặp phải hai tu hành giả đang thu thập Huyền Mệnh Thảo.
Bốn huynh đệ Khổng Văn nói: “Các chủ nhận ra bọn hắn?”
“Có duyên gặp mặt một lần.”
“Hẳn là tu hành giả làm việc cho các tổ chức và công hội tầng dưới chót. Hầy… cũng giống bốn huynh đệ chúng ta, liều mạng tìm bảo vật, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế này.” Khổng Văn cảm thán nói.
Quý Thực cũng lên tiếng: “Trước đây không lâu đúng là có một lần Tần Đế hạ chỉ tiến hành tu sửa lăng mộ. Sao lại thế này…”
Bọn hắn thật sự không ngờ bên trong mộ lại có người sống.
Nhưng nghĩ lại trong quá khứ, hoàng lăng đế vương đã từng tế sống không ít người, rất nhiều quân vương đều làm chuyện này.
Tần Nhân Việt nói: “Đại Cầm không có Phật môn, hoà thượng này từ đâu mà đến?”
Ly Sơn tứ lão đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ không biết.
Hoà thượng nói: “Lão nạp đến từ hồng liên giới, pháp hiệu Giám Chân. Lão nạp đã nói xong lời nên nói, nếu vẫn không rời đi, hậu quả tự gánh chịu.”
“Thì ra là chủ trì Thiên Nhận Tự.” Lục Châu nói.
Giám Chân kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhận ra lão nạp?”
“Chủ trì Huyết Dương Tự là Pháp Hoa cũng xuất thân Phật môn. Ban đầu hồng liên giới chỉ có vài vị cao thủ thập diệp, mà ngươi là một trong số đó, về sau không rõ tung tích.” Lục Châu nói.
Giám Chân hỏi: “Ngươi là ai?”
“Lão phu là ai không quan trọng. Lão phu tới đây để tìm một vật.”
Giám Chân bình tĩnh nói: “A di đà phật, người chết lớn nhất. Nơi này là lăng mộ tiên đế, sao có thể để các ngươi tuỳ ý chà đạp?”
Triệu Dục lập tức đáp lời: “Ta còn không có ý kiến gì, đâu tới lượt ngươi lên tiếng ở đây!”
Giám Chân nhìn về phía Triệu Dục rồi nói: “Mời các vị rời đi.”
Hắn phất tay, hai đạo phật ấn hình vuông bay về phía Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam.
Tần Nhân Việt nói: “Bọn hắn đã chết rồi, trở thành xác sống. Xem ra hoà thượng lưu lại nơi đây là có ý đồ không tốt.”
Nói xong Tần Nhân Việt vung ra hai chưởng đánh về phía hai người. Chưởng ấn bay được nửa đường đã bị Lục Châu cản lại.
Tần Nhân Việt nghi hoặc nhìn Lục Châu.
Lục Châu nói: “Hai người này từng gặp mặt lão phu, cũng xem như là có trợ giúp. Ông trời có đức hiếu sinh, mạng người ở tầng dưới chót cũng là mạng.”
Tần Nhân Việt gật đầu nói: “Có lý.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn nghe vậy, trong lòng bỗng thấy cảm động. Trên đời này có được mấy người thật sự coi trọng sinh mệnh kẻ nghèo khó như bọn hắn?
Độ trung thành của bốn huynh đệ lập tức tăng thêm 10 điểm, lên đến gần 70 điểm.
Lục Châu thi triển thủ ấn trói buộc Vệ Giang Nam và Vệ Kính Nghiệp, hai người rơi xuống nằm yên trên địa đài.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện trước mặt Giám Chân.
Giám Chân trợn mắt nói: “Lão nạp chỉ là người thủ mộ, thí chủ cần gì phải làm vậy?”
Lục Châu vươn tay đánh tới, Giám Chân lập tức né tránh, trên địa đài xuất hiện vô số hư ảnh của hắn.
“Quả nhiên ngươi đã đột phá thập diệp từ lâu.” Lục Châu nói.
Giọng của Giám Chân vang vọng bốn phía: “Một ngàn năm trước, lão nạp liều chết tiến vào thanh liên giới, hao phí mười năm mới dung nhập với thanh liên. Cửa phật từ bi không đành lòng nhìn ta rời đi nên chỉ dẫn lão nạp tiến vào vương thất thủ mộ. Tiên đế có ơn với lão nạp, lão nạp sao có thể tha thứ cho kẻ khác đến đào mộ người?!”
Phanh phanh phanh… Phật chưởng đầy trời đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, lực lượng Thiên Tướng hoá thành Phật Tổ kim thân bao phủ toàn thân.
Toà phật tổ kim thân lóng lánh kim quang đứng sừng sững trên địa đài khiến Giám Chân khẽ sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận