Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 591

Lục Châu đóng giao diện Địa Thư lại, lúc này mới phát hiện có một nhiệm vụ vừa xuất hiện: Tìm Địa Thư tàn thiên.
Lục Châu nhíu mày. Quá đáng thật chứ!
Nhân Tự Quyển còn không hành người như vậy đâu!
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng Minh Thế Nhân.
“Có chuyện gì?”
“Thái Hư Học Cung cầu kiến.”
Lục Châu lúc này mới nhớ ra. Hắn quá chú tâm đến Thiên thư, quên mất còn có việc này.
Thái Hư Học Cung nhiều lần khiêu khích Ma Thiên Các, nếu lần này bọn hắn không có một lời giải thích hợp lý thì Lục Châu sẽ không bỏ qua.
Bước ra ngoài sân viện, thấy chỉ có một mình Minh Thế Nhân cung kính đứng bên ngoài, Lục Châu nhân tiện hỏi: “Chỉ có một mình ngươi?”
Mấy ngày nay chỉ có mỗi Minh Thế Nhân đến thỉnh an, những đồ đệ khác chẳng thấy tăm hơi đâu.
Minh Thế Nhân gãi đầu đáp: “Ngũ sư muội và bát sư đệ rất can đảm, đã sớm trảm kim liên trùng tu, những người khác thì đồ nhi không biết.”
Vừa dứt lời, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Lão tứ, lão tứ đệ đâu rồi? Bá Vương Thương thuật của ta đã tiến bộ rất nhiều, đệ nhất định phải tin ta.”
Vù!
Minh Thế Nhân đã biến mất không còn bóng dáng.
Chẳng trách con hàng này ngày ngày ngoan ngoãn đến Đông Các thỉnh an, thì ra là đã tính toán người khác không dám tiến vào.
Đoan Mộc Sinh quả thật không dám vào trong, chỉ đi ngang qua Đông Các, thoáng một cái đã biến mất.
Lục Châu lắc đầu, đi về phía đại điện.
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu ngồi trên ghế chủ toạ, trong điện ngoài Phan Trọng và Chu Kỷ Phong ra chẳng còn một ai, không còn chút dáng vẻ oai phong nào của Ma Thiên Các.
Thái Hư Học Cung có tất cả ba người. Vừa vào đại điện cả ba đều đồng loạt quỳ xuống.
“Thái Hư Học Cung nhị trưởng lão Chu Ôn Lương bái kiến Cơ lão tiền bối!”
“Thái Hư Học Cung tam trưởng lão Vương Kiệm Nhượng bái kiến Cơ lão tiền bối!”
“Thái Hư Học Cung ngũ trưởng lão Trương Cung bái kiến Cơ lão tiền bối!”
Khá lắm.
Lần trước là nhân lễ nghĩa trí tín. Lần này là ôn lương cung kiệm nhượng.
Thật là biết đặt tên.
Ba người ngẩng đầu nhìn thoáng qua cảnh vật trong đại điện. Chẳng có cái gì. Trong lòng âm thầm nghi hoặc… Đây thật sự là Ma Thiên Các? Không phải là đồ giả đó chứ?
Đoạn thời gian này có rất nhiều người thích giả mạo Cơ Thiên Đạo, cửu đại đệ tử cũng bị giả mạo không ít lần, thậm chí đã trở thành một loại tập tục trong tu hành giới.
Chu Kỷ Phong trầm giọng nói: “Đừng nhìn ngó lung tung! Trước mặt Các chủ mà các ngươi cũng dám làm càn?!”
“Cơ lão tiền bối thứ tội!” Chu Ôn Lương vội vàng nói. “Chúng ta thành tâm đến đây thỉnh tội.”
“Thành tâm thỉnh tội?” Lục Châu từ trên cao nhìn xuống. “Nếu thành tâm thì Lận Tín nên tự mình đến đây.”
Phan Trọng nghe vậy, cảm thấy Các chủ nói thật có lý, bèn mở miệng mắng: “Một đám ngu xuẩn. Thái Hư Học Cung các ngươi cho rằng Ma Thiên Các rất dễ bị lừa?”
Mắng xong, hắn cảm thấy thật là dễ chịu. Không có mấy vị tiên sinh ở đây, hắn không cảm nhận được áp lực nặng nề. Trên núi không có hổ, hầu tử tới làm trò, quả là thoải mái. Phải nhân cơ hội này thể hiện thật tốt trước mặt Các chủ mới được.
Toàn thân Chu Ôn Lương run lên, vội nói: “Cơ lão tiền bối, xin nghe ta giải thích!”
Hắn vội vã kéo một bọc đồ ở sau lưng ra phía trước, nhanh tay mở ra. “Mời Cơ lão tiền bối nhìn xem.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn vật vừa lộ ra ngoài. Đó là một bộ khôi giáp màu đỏ tía, trên thân khôi giáp có chằng chịt đường vân trông rất tinh tế.
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng không biết vật này cũng chẳng có gì lạ, nhưng trong lòng Lục Châu khẽ động.
Đường vân trên bộ khôi giáp rất giống đường vân trên cỗ quan tài do người Nhu Lợi đưa tới!
“Cơ lão tiền bối, Lận Tín cấu kết với thái tử hòng mưu hại lão nhân gia ngài, còn bảo là vật này có thể đối phó cửu diệp, thật là hoang đường đến cực điểm!”
“Đối phó cửu diệp?” Lục Châu nghi hoặc.
Chu Ôn Lương tiếp tục nói: “Thái tử Lưu Chấp đưa bộ khôi giáp này tới, bảo là khi tiếp xúc với cửu diệp sẽ bộc phát ra lực lượng đặc thù. Ta đương nhiên không tin, xin Cơ lão tiền bối minh xét!”
Nói xong hắn lại đưa mắt nhìn quanh, trong đầu thầm nghĩ: Ma Thiên Các nhiều ma đầu như vậy, sao giờ lại chẳng thấy ai, chỉ có hai tên vớ va vớ vẩn này ở đây làm gì?
Nhưng lời này hắn cũng chỉ dám để ở trong lòng.
“Minh xét hay không chẳng cần ngươi nói. Ngươi đã thích dạy đời người khác như vậy sao không bảo Lận Tín đến đây thỉnh tội?” Phan Trọng châm chọc.
Chu Ôn Lương lúng túng nói: “Ngay cả lời của chưởng môn ở trước mặt tổ sư gia cũng không tính là gì thì chúng ta nói có tác dụng gì đâu.”
Vương Kiệm Nhượng quỳ ở phía sau vội vàng nói: “Xin Cơ lão tiền bối minh xét, ba người chúng ta chân thành đến đây thỉnh tội. Lão bất tử Lận Tín này rõ ràng là muốn bức Thái Hư Học Cung vào con đường chết. Dù sao chúng ta cũng là trưởng lão Thái Hư Học Cung, sao có thể đứng đó nhìn tông môn đi vào con đường cùng?”
Lục Châu không nói gì, chậm rãi bước xuống bậc thềm đến trước mặt Chu Ôn Lương, cẩn thận nhìn vào bộ khôi giáp trong tay hắn.
Bàn tay Lục Châu khẽ nâng, bộ khôi giáp trôi lơ lửng giữa không trung. Mỗi một đường vân trên thân khôi giáp đều vô cùng tinh tế và xảo diệu.
Chu Kỷ Phong trước đó đã sao chép lại các đường vân trên cỗ quan tài nên đối với loại đường vân này cảm thấy rất quen thuộc, hắn kinh ngạc nói: “Thứ này giống với cỗ quan tài?”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa dò xét.
Chu Ôn Lương ngẩng đầu nói: “Thái tử Lưu Chấp nói bộ khôi giáp này vừa gặp cửu diệp sẽ tự động kích phát năng lượng đặc thù. Hừ, loại thủ đoạn ti tiện này chỉ lừa gạt được trẻ con, Lưu Chấp muốn lợi dụng Thái Hư Học Cung để kiềm chân Ma Thiên Các, cố ý ném ra một bộ khôi giáp linh tinh để tạo mâu thuẫn giữa hai bên.”
Lục Châu nhìn Chu Ôn Lương. “Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?”
“Vì không hợp lý. Nếu thật sự có phương pháp đối phó cửu diệp thì khi thất đại môn phái vây công lão nhân gia ngài, lẽ ra thái tử nên đem nó ra mới phải, cần gì phải che giấu để các môn phái có kết cục thê thảm như ngày hôm nay?” Chu Ôn Lương đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận