Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1402

Bọn hắn không cảm giác được bất kỳ khí tức nào, nhưng mùi lưu lại trong không trung đã nói cho bọn hắn biết, gần đó nhất định có người.
“Một loại hương hoa nhàn nhạt, hẳn là nữ nhân. Một loại là mùi mồ hôi, hẳn là nam nhân…”
Lục Châu nhíu mày, kéo ống tay áo đưa lên mũi ngửi. Sao lại có mùi mồ hôi được chứ?
Tu hành giả có thể ích cốc trong thời gian dài, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi. Hẳn là lúc mở ra pháp thân thứ hai, Lục Châu đã khu trừ một chút tạp chất ra khỏi cơ thể mà quên tẩy rửa.
“Hai vị, ra đi.”
Lục Châu và Lam Hi Hoà đang ở trong không gian phong bế của Tử Lưu Ly, nhưng không ngờ đối phương lại có khứu giác thính như mũi chó. Hai người đưa mắt nhìn nhau, điểm nhẹ mũi chân bay xuống.
Lam Hi Hoà lơ lửng giữa không trung, sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người. Lục Châu đứng bên cạnh nàng.
Song phương đưa mắt nhìn nhau dò xét.
Trong bí ẩn chi địa, tu hành giả xuất hiện hầu hết đều là vì tầm bảo. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, luôn có những người vì bảo vật nào đó mà đánh nhau sống chết. Nhưng người có thể xuất hiện ở bí ẩn chi địa mà bình yên vô sự thì chắc chắn không phải kẻ yếu.
Nam tử bên trái mặc đạo bào, khí chất trầm ổn, ánh mắt thâm thuý, thần thái tự nhiên. Nữ tử cũng không hề kém cạnh, bình tĩnh như nước, trong mắt còn có chút sát ý.
Bọn họ trốn ở chỗ này làm gì?
Trấn định, đừng hoảng hốt, đối phương không động thủ có nghĩa là có thể nói lý lẽ.
“Xin thỉnh giáo hai vị xưng hô thế nào?” Một tu hành giả lên tiếng phá vỡ yên tĩnh.
Lục Châu không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: “Các ngươi đến từ thanh liên giới?”
“Vì sinh tồn mà thôi.” Hai người không giấu giếm, vừa rồi bọn hắn đã thi triển pháp thân. “Hai vị cũng đến tìm Huyền Mệnh Thảo?”
Lục Châu cũng nhìn ra đối phương rất cẩn thận, bèn nói:
“Các ngươi không cần khẩn trương, chỉ là Huyền Mệnh Thảo, lão phu còn không để vào mắt.”
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau. Mẹ nó, đúng là nổ banh trời, gạt ai vậy? Nhưng cũng may đối phương không ăn cướp trắng trợn.
“Nếu không phải vì Huyền Mệnh Thảo thì hẳn chỉ là hiểu lầm. Khuyên hai vị một câu, bí ẩn chi địa vô cùng hung hiểm, nên sớm rời đi thì hơn. Cáo từ.”
Hai người cũng không muốn xảy ra va chạm, mục đích của bọn hắn là Huyền Mệnh Thảo, không phải giết người.
“Chờ đã.” Lục Châu gọi bọn hắn lại.
Lam Hi Hoà liếc mắt nhìn Lục Châu. Nàng không ngờ Lục Châu lại trấn định như thế, trấn định hơn cả nàng.
Lục Châu hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi của bọn hắn, nhớ tới Tần gia và tứ đại quỷ bộc đã cùng mình kết thù, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tìm hiểu về kẻ địch, liền hỏi:
“Tần thiếu chủ trong miệng các ngươi có lai lịch ra sao?”
Hai người kia kinh động, xoay người lại giải thích: “Hai huynh đệ chúng ta chỉ nói hươu nói vượn, các hạ nghe một chút rồi thôi, đừng coi là thật.”
Lục Châu nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt:
“Kẻ này tuổi còn trẻ đã có chín Mệnh Cách, Tần gia còn có tứ đại quỷ bộc. Lão phu đang tìm bọn hắn khắp nơi nhưng không thấy… Các ngươi thật sự không biết?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, khẩu khí này có vẻ người trước mắt không phải Tần gia.
“Thiếu chủ Tần gia Tần Mạch Thương kỳ tài ngút trời, là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ của Tần gia, cũng là người nối nghiệp được Tần chân nhân coi trọng nhất, việc này rất nhiều người biết. Các hạ có thể tự mình nghe ngóng.” Hai người đã có vẻ không kiên nhẫn.
Lục Châu lẩm bẩm:
“Tần Mạch Thương…”
“Nghe người ta nói, Tần Mạch Thương và quỷ bộc nửa năm trước tới bí ẩn chi địa bị hung thú gây thương tích, mất đi một Mệnh Cách. Các hạ nếu vẫn luôn tìm hắn hẳn phải biết việc này.” Người kia mỉm cười, đã chắc chắn trong lòng Lục Châu và Lam Hi Hoà không phải người Tần gia nên trong giọng nói có vẻ hả hê khi người gặp nạn.
Lục Châu nói: “Lão phu đương nhiên biết.”
Hai người gật đầu, trong lòng lại thầm oán, biết rồi còn hỏi chi? Càng trò chuyện càng cảm giác như đối phương đang gây sự.
Ngữ khí Lục Châu đột ngột trầm xuống: “Kẻ này đánh lén lão phu, lão phu chỉ lấy đi một Mệnh Cách đã là tiện nghi cho hắn.”
Hai người sửng sốt. Trong lòng lập tức xông ra ngàn vạn ý nghĩ và suy đoán về thân phận người trước mặt.
Thật khó mà tin nổi…
Lam Hi Hoà kinh ngạc nhìn sang Lục Châu:
“Lục các chủ có liên quan đến người thanh liên giới?”
Lục Châu gật đầu, không giải thích thêm.
Lam Hi Hoà đột nhiên cảm thấy thú vị, bèn đứng một bên lẳng lặng quan sát, không nói gì nữa.
Một nam tử đối diện nói: “Các hạ không phải đang đùa đó chứ? Đắc tội Tần gia không phải là chuyện gì tốt đâu.”
Tu hành giả bên cạnh hắn khom người nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
Hắn thật sự là quá hiếu kỳ. Người này không để Tần gia vào mắt, còn tìm kiếm Tần Mạch Thương khắp nơi, hẳn là một thế lực rất mạnh nào đó, nên hắn mới muốn hỏi danh xưng người này.
Lục Châu nhìn hai người không đáp.
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lên tiếng: “Tại hạ Vệ Kính Nghiệp.”
“Tại hạ Vệ Giang Nam.”
“Lão phu họ Lục.” Lục Châu đáp.
“Lục?”
Hai người suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra có đại nhân vật nào họ Lục.
“Lão phu không phải người thanh liên giới.” Lục Châu nói.
Hai người kinh động, theo bản năng lùi lại mấy mét, nguyên khí bốn phía rung động ông ông.
Bầu không khí vốn đã hoà hoãn trở lại lập tức giương cung bạt kiếm.
Vệ Kính Nghiệp gọi ra cương khí hộ thể, Vệ Giang Nam đặt tay khoác lên vai hắn, thấp giọng nói:
“Đừng vọng động. Hiện tại địch ta chưa phân, rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng.”
Vệ Kính Nghiệp gật đầu, triệt tiêu cương khí trên người.
Vệ Giang Nam nặn ra một nụ cười nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Chúng ta cứ xem như chưa gặp. Hai vị, cáo từ.”
Ô !
Mê vụ trên không trung đột nhiên bị vén ra.
Con hung thú trông như cá mặt quỷ từ trên bầu trời giáng xuống, há to miệng khoe ra hàm răng dài sắc nhọn, cái đuôi nó lấp loé tia lửa điện vẫy điên cuồng trên không.
Vệ Giang Nam hoảng sợ nói: “Đi mau.”
Soạt.
Phía trước đột ngột bị cánh hung thú ngăn lại, Vệ Kính Nghiệp và Vệ Giang Nam lấp loé xuất hiện trước mặt Lục Châu.
“Có giết nó không?” Vệ Kính Nghiệp hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận