Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1848: Lập uy

“Trương Tiểu Nhược, còn không mau dập đầu nhận sai với sư phụ, với tam tiên sinh Ma Thiên Các?!” Hoa Dận quát lớn.
Trương Tiểu Nhược cũng sợ hãi vô cùng, trong mấy trăm năm qua cho dù đồ đệ có làm sai, Trần Phu cũng chỉ phê bình dạy dỗ, cùng lắm là trượng đánh, thật không ngờ bây giờ Trần Phu lại muốn trừ bỏ ba Mệnh Cách của hắn chỉ vì đám người ngoài này.
Hắn không cam lòng, cảm thấy ấm ức vô cùng. Hắn quỳ dưới đất, bò về phía Trần Phu, khóc lóc kể lể: “Đồ nhi biết sai, cầu sư phụ tha thứ! Đồ nhi biết sai rồi!”
Trần Phu nhìn Trương Tiểu Nhược.
Trước kia khi còn khoẻ mạnh, Trần Phu có thể dùng năng lực và địa vị của mình để quản thúc bọn hắn. Nhưng bây giờ… đại hạn sắp đến, còn ai đủ sức quản thúc đám đồ đệ tâm tư bất định này?
Trần Phu không muốn nhìn thấy Thu Thủy Sơn tan nát, càng không hy vọng thiên hạ Đại Hàn rơi vào cảnh lầm than, mà kẻ tạo ra cục diện hỗn loạn đó lại là đệ tử Thu Thủy Sơn của hắn.
Trần Phu tuyệt đối không để Thu Thủy Sơn gánh vác tiếng xấu lưu danh thiên cổ.
Thế nên Trần Phu an tĩnh nhìn Trương Tiểu Nhược, nhìn hắn dập đầu, nhìn hắn nhận lỗi.
Khi trong lòng Trần Phu sinh ra một chút do dự, phía chân trời đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm uy nghiêm: “Trần đại thánh nhân, xin bớt giận.”
Đám người đồng loạt ngẩng đầu. Trần Phu không cần nhìn cũng biết người đến là ai. “Ngụy Thành?”
Một chiếc phi liễn dừng lại trên bầu trời, xung quanh phi liễn có rất nhiều tu hành giả và binh sĩ kết thành từng đội.
Đạo đồng khom người nói: “Là người của triều đình.”
Trần Phu thản nhiên lên tiếng: “Đã đến thì xuống đây đi.”
Từ sau khi Trần Phu bị Thái Hư Đại Đế đánh trọng thương, đám người triều đình vẫn luôn nghe ngóng tình hình của hắn. Trần Phu không rõ vì sao triều đình lại biết được mình bị trọng thương, sau này suy nghĩ cẩn thận thì hiểu ra, chỉ có thể là do đám người Thái Hư cố ý tiết lộ tin tức để châm ngòi ly gián.
Thái Hư rất ít khi quan tâm đến chuyện nội bộ cửu liên, nhưng lần này đích thân Đại Đế ra tay, cái gọi là quy củ cũng đã bị quên lãng sạch sành sanh.
Trong hai mươi năm nay, hắn lệnh cho đạo đồng đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về Lục Châu và Ma Thiên Các, rốt cuộc không uổng công tìm kiếm, Lục Châu cuối cùng cũng xuất hiện. Trong cửu liên này, người duy nhất giúp được Thu Thủy Sơn và Đại Hàn vượt qua đại nạn chỉ có thể là Lục Châu.
Lúc này không tranh thủ giải quyết vấn đề thì còn chờ đến bao giờ?
Hoa Dận ngẩng đầu nói: “Người không có phận sự thì không cần xuống.”
Vừa dứt lời, hai thân ảnh từ trên trời vọt xuống, đứng giữa diễn võ trường. Cả hai đều là nam tử trung niên mặc khôi giáp, khí vũ hiên ngang. Người bên trái có vẻ lão luyện thành thục hơn một chút.
Hai người tò mò quan sát tình cảnh nơi này, thấy sàn nhà bị đánh nát và Trương Tiểu Nhược quỳ dưới đất, lập tức khom người nói: “Tham kiến Trần đại thánh nhân.”
Trần Phu gật đầu: “Ngụy Thành, Tô Biệt.”
Ngụy Thành và Tô Biệt chính là hai vị chân nhân còn lại của Đại Hàn.
Sau khi hành lễ với Trần Phu, hai người tiếp tục hành lễ với thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn, cuối cùng khom người chào một người đứng trong góc: “Bệ hạ.”
Lục Châu đưa mắt nhìn sang, hắn suýt quên trong thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn có một người là hoàng đế Đại Hàn.
Từ đầu tới cuối, tên hoàng đế này khiêm tốn đến cực điểm, không nói một lời chỉ đứng nhìn xem, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh. Lục Châu hoàn toàn không chú ý đến hắn.
Bây giờ xem lại mới thấy, tên hoàng đế này đúng là không đơn giản. Đủ ẩn nhẫn, đủ cẩn trọng.
Tiến vào Thu Thủy Sơn lâu như vậy, trước mặt bao nhiêu đệ tử hắn cũng không tỏ ra tự cao tự đại. Vừa rồi cũng không nói thay cho Trương Tiểu Nhược một câu nào, chỉ quỳ tượng trưng cùng đám sư huynh đệ.
Đây thật sự là hoàng đế Đại Hàn?
“Ở Thu Thủy Sơn không có bệ hạ nào cả.” Hoàng đế Lưu Chinh nói.
Ngụy Thành và Tô Biệt gật đầu. Trong tu hành giới, địa vị và quan chức của thế tục không quản được đám tu hành giả. Nguỵ Thành và Tô Biệt đều là chân nhân cao quý, có thể ngồi ngang hàng với hoàng đế.
Đệ nhất nhân thật sự ở Đại Hàn chỉ có Trần Phu.
Lục Châu lên tiếng hỏi: “Hoàng đế Đại Hàn?”
Lưu Chinh bước ra, chắp tay nói: “Nơi này không có hoàng đế, chỉ có tu hành giả. Mong tiền bối thứ lỗi.”
Trần Phu nói: “Ta thu hắn làm đồ đệ là vì muốn bách tính trong thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp. Nguỵ Thành, Tô Biệt, các ngươi không ở đông đô tây đô, lại chạy đến Thu Thủy Sơn làm gì?”
Tô Biệt nói: “Nghe nói đại thánh nhân không khoẻ nên chúng ta tới thăm ngài. Mấy ngày nay bệ hạ đều ở Thu Thủy Sơn, nước không thể thiếu vua một ngày, chúng ta tới để đón bệ hạ trở về.”
Trần Phu gật đầu: “Ngoài ra còn việc gì khác không?”
Không có khả năng chỉ là vì chuyện cỏn con này mà hai chân nhân phải ra mặt.
Tô Biệt nói: “Đương nhiên là muốn cầu xin đại thánh nhân bỏ qua cho Trương Tiểu Nhược.”
“Lý do?” Trần Phu vốn còn đang do dự không biết có nên tha thứ cho nghiệt đồ hay không, nhưng đám người triều đình muốn nhúng tay vào chuyện này lập tức khiến hắn không vui, ngược lại đánh mất ý định tha thứ.
Tô Biệt nói: “Bệ hạ, ngài chưa nói rõ với đại thánh nhân?”
Trần Phu nhíu mày nhìn về phía hoàng đế Đại Hàn, cũng chính là thất đồ đệ của mình. “Nói.”
“Đây chỉ là chuyện của thế tục, không liên quan đến tu hành giới, mong sư phụ thứ lỗi.” Lưu Chinh nói.
“Trước kia vi sư cho ngươi ngồi vào vị trí đế vương là để ngươi bình định thiên hạ, vì dân vì nước, chứ không phải để ngươi lục đục nội bộ, tham luyến quyền thế hư danh.” Trần Phu răn dạy.
“Sư phụ, đồ nhi vẫn tâm niệm điều này trong lòng, chưa từng dám quên.”
Lục Châu vẫn lặng lẽ quan sát lời nói cử chỉ và thái độ của Lưu Chinh. Dưới tình huống này mà Lưu Chinh vẫn rất tỉnh táo, không hề bị sự kiện trước đó ảnh hưởng. Trực giác nói cho Lục Châu biết người này có vấn đề.
Quả nhiên.
Lưu Chinh nói: “Đồ nhi cảm thấy ngũ sư huynh là nhân tài khó gặp, rất quan trọng đối với Đại Hàn. Nếu hắn bị giáng cấp thì đó cũng là tổn thất cực lớn cho đất nước. Mong sư phụ khai ân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận