Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2034: Ai thích làm điện thủ thì làm đi

Soạt.
Đám người đưa mắt nhìn về phía Hải Loa.
Nàng đang mở to mắt nhìn Thượng Chương Đại Đế, trong mắt rõ ràng có kích động, khó hiểu, phẫn nộ, thất vọng… đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Tiểu Diên Nhi lườm Thượng Chương một cái. Rõ ràng đã quyết định chọn nàng làm điện thủ Thượng Chương điện, bây giờ lại thay đổi khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Nhưng nghĩ tới thân phận Hải Loa, Tiểu Diên Nhi cũng trầm mặc không nói.
Thượng Chương nói tiếp: “Điện thủ Thượng Chương điện chỉ có thể là Hải Loa cô nương. Việc này bản đế tự mình làm chủ.”
Có người giơ tay lên hỏi: “Chúng ta có thể khiêu chiến vị cô nương này không?”
Thượng Chương không hổ là Đại Đế, tâm tình và khí tức thay đổi chỉ trong nháy mắt, lạnh nhạt đáp: “Thượng Chương điện không chấp nhận bất kỳ khiêu chiến nào!”
“Nhưng đây là quy củ của Thái Hư, quy củ của điện thủ chi tranh…”
“Bản đế đang phá vỡ quy củ đây! Người nào không phục thì lập tức bước ra.” Thượng Chương nhìn đám người, trong mắt bắn ra quang mang, “Bất kỳ người nào đến khiêu chiến, bản đế đều thay nàng tiếp!”
Toàn trường xôn xao một mảnh.
Xích Đế, Bạch Đế và Thanh Đế nhìn về phía Hải Loa. Vẫn biết Thượng Chương đau đớn vì mất đi ái nữ, cũng biết mấy trăm năm qua Thượng Chương đã sống trong ăn năn thế nào… Ba người mơ hồ đoán được chân tướng.
“Ta không cần!”
Hải Loa tức giận quay đầu đi vào trong phi liễn, không thèm nhìn Thượng Chương. Thượng Chương nhìn về phía nàng, khẽ thở dài một tiếng.
Cảnh tượng này dù là ai nhìn thấy cũng có thể nắm được chút manh mối. Làm gì còn ai dám bước ra khiêu chiến?
Thất Sinh bất đắc dĩ nói: “Nếu điện thủ Thượng Chương điện đã xác nhận, vậy tiếp tục đi.”
Tiểu Diên Nhi cảm thấy lo lắng xoắn xuýt. Lục Châu bèn lên tiếng nhắc nhở: “Diên Nhi.”
Chính sự quan trọng, việc của Thượng Chương và Hải Loa chỉ có thể để bọn hắn tự xử lý, người khác nhọc lòng cũng chẳng có tác dụng gì.
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bay ra giữa sân nói: “Sư phụ, đồ nhi khiêu chiến ai?”
Lục Châu chỉ về phía Chiêu Dương điện. “Điện thủ Chiêu Dương điện, đối ứng với Đại Uyên Hiến.”
Đám người Chiêu Dương điện đồng loạt lui về sau một bước.
Bà mẹ nó… bắt nạt người cơ khổ nha!
Nha đầu này cũng là đồ đệ của người đó, lỡ đâu hắn nổi giận lên đánh cho mấy chưởng thì Chiêu Dương điện làm sao mà chịu nổi?
Chiêu Dương điện tuy cường đại nhưng không cứng bằng cả Hoa chí tôn nha!
“Làm sao bây giờ?” Điện thủ Chiêu Dương điện rất muốn khóc.
“Việc này… chỉ có thể trách chúng ta quá xui xẻo.”
“Không có thiên lý, quá không có thiên lý rồi!”
“Kỳ thực suy nghĩ một chút, đồ đệ của vị cường giả này làm điện thủ cũng là chuyện tốt mà…”
Nghe vậy, hai mắt điện thủ Chiêu Dương điện sáng lên, vỗ đùi nói: “Đúng nha, chuyện của Hoa chí tôn đâu có liên quan gì tới chúng ta!”
Nếu Thánh Điện thật sự muốn xử lý việc này, vậy cứ nói mình không biết gì hết, nhân cơ hội lấy lại vị trí điện thủ. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Không nghĩ nhiều nữa, điện thủ Chiêu Dương điện lập tức nói to: “Ta nhận thua, Chiêu Dương điện nguyện nhận nàng làm điện thủ tân nhiệm.”
Vừa quả quyết vừa lưu loát dứt khoát vô cùng.
Đám người bên dưới đã hoàn toàn ngây ngốc. Điện thủ chi tranh năm nay rất náo nhiệt, nhưng cũng khiến người ta bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
Đều có thực lực mạnh mẽ như vậy còn chơi quy tắc ngầm, lại còn trắng trợn chỉ định nhân tuyển, thật là quá đáng mà.
“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu.
Thất Sinh nói: “Tiếp tục đi.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Ta lựa chọn Cường Ngữ điện.”
Đoan Mộc Sinh cũng lên tiếng: “Ta lựa chọn khiêu chiến Huyền Dặc điện.”
Đám người Cường Ngữ điện xám xịt nhìn Xích Đế đứng sau lưng hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây gọi là khiêu chiến sao? Rõ ràng là đi cướp.
Cùng lúc đó.
Chư Hồng Cộng thầm hô một tiếng không ổn.
Tên thuộc hạ bên cạnh lại bắt đầu nói: “Chư tiên sinh, thuộc hạ đã tính xong, hiện tại chỉ còn lại Hi Hòa điện. Chúng ta không thể trêu vào Xích Đế, ngài chỉ có thể khiêu chiến thánh nữ Hi Hòa. Hi Hòa điện vốn có tên là Trọng Quang điện, Trọng Quang Đại Đế đã vẫn lạc từ một trăm ngàn năm trước, đến nay thánh nữ Hi Hòa được khen là người nối nghiệp thích hợp nhất của Đại Đế. Chỉ cần đánh bại nàng, ngài sẽ là chủ nhân Hi Hòa điện!”
Sắc mặt Chư Hồng Cộng vô cùng khó coi: “Nói nhảm nhiều quá. Ta… có thể từ bỏ không?”
“A? Từ bỏ?”
“Ai thích làm điện thủ thì làm đi, lão tử không thích nha.”
Lần này điện thủ chi tranh vừa náo nhiệt vừa kích thích, nhưng lại không có bất ngờ thú vị nào, rất nhiều chuyện đều nằm trong dự đoán.
Thế nhân đều ảo tưởng có thể từ tầng dưới chót bò lên vị trí cao, tiến vào thế giới cao tầng và sống cuộc đời tốt đẹp hơn. Nhưng bọn hắn rồi sẽ phát hiện có rất nhiều quy tắc trên đời vốn được sinh ra để phục vụ cho đám người cao cao tại thượng kia.
Đám tu hành giả bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
“Ta không thích hợp đâu, ai muốn làm thì làm đi…” Chư Hồng Cộng không khỏi lắc đầu.
“E là không được. Điện chủ đã yêu cầu ngài… nếu ngài không đi thì thuộc hạ không cách nào bàn giao với Điện chủ hết! Điện chủ đã dặn dò ngài nhất định phải giành được một vị trí điện thủ mà.”
Chư Hồng Cộng gãi đầu nói: “Điện chủ coi trọng ta như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên… Cả Thái Hư này chẳng có mấy người được Điện chủ coi trọng. Nhân tài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như ngài nhất định phải nhận trách nhiệm cao hơn người khác rồi!” Tên thuộc hạ tiếp tục vỗ mông ngựa.
Chư Hồng Cộng lập tức lộ vẻ kiêu ngạo, cười đến tít cả mắt: “Ta thích nghe ngươi nói chuyện, dù là lời a dua nịnh nọt nhưng nghe rất chân thành, ngươi có tiền đồ nha!”
Nhưng tên thuộc hạ không ngờ là ngay sau đó, nụ cười trên mặt Chư Hồng Cộng lại biến mất, ánh mắt thay đổi hoàn toàn. “Tuy rằng ngươi rất thành thật, nhưng ta lại không phải đồ ngu. Cáo từ!”
Nói xong, hắn xoay người bay lướt ra ngoài, vừa định rời khỏi Vân Trung Vực thì sau lưng đã truyền tới một đạo thanh âm uy nghiêm:
“Đứng lại.”
Thân thể Chư Hồng Cộng cứng đờ, thầm hô một tiếng không ổn. Xong đời, lần này đừng hòng chạy thoát.
Đám người nghi hoặc khó hiểu nhìn Lục Châu.
Chư Hồng Cộng xoay người lại, trên mặt hiện lên nụ cười miễn cưỡng, lúng túng nói: “Sư… sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận