Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1361

Lam Hi Hoà nói:
“Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp và Hắc Diệu liên minh đã chờ cơ hội này từ lâu. Bọn hắn muốn thống nhất hắc liên, hồng liên và bạch liên. Cứ cách một đoạn thời gian thú tai sẽ đổ bộ vào hồng liên, bọn hắn nhất định không bỏ qua cơ hội này.”
“Minh chủ Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri có tu vi mười một Mệnh Cách, Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp mười hai Mệnh Cách, lần này thú tai xuất động một thú hoàng, bốn thú vương. Chỉ riêng thú hoàng thôi, ta và ngươi đều không có năng lực đối phó.”
“Thú hoàng?”
Lam Hi Hoà nhìn Lục Châu bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi giải thích:
“Phổ thông dã thú đối ứng với phàm nhân, hung thú đối ứng với tu hành giả, cự thú có thể tạo ra trái tim sinh mệnh, cự thú nắm giữ trái tim sinh mệnh hơn 1.500 năm được gọi là Mệnh Cách thú, hơn 2.000 năm gọi là thú vương, hơn 5.000 năm chính là thú hoàng. Thú hoàng là hung thú đã tồn tại ít nhất tám ngàn năm trở lên.”
Nói đến đây, Lam Hi Hoà quay đầu nhìn Lục Châu, muốn từ nét mặt hắn để nắm bắt được chút gì.
Nhưng biểu tình trên mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như trước, không buồn không vui.
“Cho nên ngươi cảm thấy mình sẽ chết?” Lục Châu tự động không tính mình vào.
“Đại nạn thọ mệnh của ta sắp đến, từ lâu ta đã coi nhẹ việc sinh tử. Ngược lại Lục các chủ có khí tức sinh mệnh hùng hậu như vậy lại không sợ sao?”
Lục Châu vuốt râu đáp:
“Lam Hi Hoà, lúc mới gặp, ngươi tự cao tự đại, coi thường người khác, mà bây giờ ngươi vẫn y như thế.”
Nếu không phải vì nàng là nữ thì Lục Châu đã mắng nàng mắt chó coi thường người khác.
Lam Hi Hoà cau mày: “Lục các chủ chắc chắn mình giết được thú hoàng?”
Lục Châu không có trả lời. Hắn đang nghĩ tới con Côn Bằng trong Vô Tận Hải.
Thẻ Một Kích Chí Mạng có thể lấy mạng Côn Bằng, nhưng bù lại toàn bộ lực lượng của Hệ thống sẽ tiêu hao hết, đây là cái giá vô cùng lớn, đủ để nói lên sự cường đại của Côn Bằng.
Nếu thú hoàng cũng như Côn Bằng thì Lục Châu phải cân nhắc thật kỹ.
“Ngươi không đối phó được thú hoàng?” Lục Châu hỏi ngược lại nàng.
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Giết không được, nhưng nó cũng không làm gì được ta. Năm đó tu hành giả thực hiện kế hoạch Thái Hư đã gặp phải thú hoàng. Bốn thú hoàng một lúc.”
Xem ra thực lực thú hoàng vào khoảng mười ba Mệnh Cách trở lên, nhưng sẽ không chênh lệch quá nhiều.
“Nếu thú hoàng xâm phạm, ngươi dự định ngồi yên chờ chết?”
Lam Hi Hoà lắc đầu nói:
“Đây là việc của hồng liên giới, không liên quan gì đến Bạch Tháp. Kỳ thực hôm nay ta đến còn có một mục đích.”
“Nói đi.”
“Ta khuyên Lục các chủ tốt nhất đừng nhúng tay vào việc này… Lục các chủ đừng tức giận, ta rất thưởng thức ngươi, không muốn ngươi vì chuyện này mà mất mạng. Hồng liên giới có thể nhường cho Mục Nhĩ Thiếp trước, sau khi thú tai kết thúc, lấy tu vi của Lục các chủ, muốn cướp lại hồng liên cũng dễ như trở bàn tay.” Lam Hi Hoà phân tích.
Không thể không nói, phương pháp của Lam Hi Hoà đúng là không người nào nghĩ tới.
Tránh né mũi nhọn là chủ ý không tồi. Chỉ là… đến lúc đó nếu xảy ra biến cố thì không thể nắm chắc được.
“Nếu lão phu vẫn nhúng tay thì sao?”
Lam Hi Hoà thở dài một tiếng: “Ta đoán được Lục các chủ nhất định sẽ nhúng tay.”
“Đã đoán được rồi vì sao còn nói vậy?”
“Thử đề nghị một lần thôi, cũng chẳng mất gì.” Lam Hi Hoà đáp, “Bạch Tháp có thể hiệp trợ Ma Thiên Các, nhưng ta có một điều kiện. Lục các chủ đừng tức giận, xin nghe ta nói hết rồi hãy quyết định.”
Lục Châu xoay người lại nhìn nàng, vuốt râu nói: “Nói đi.”
“Nếu có thể, ta muốn cầu Lục các chủ tiếp nhận vị trí Tháp chủ Bạch Tháp.”
Gió đêm thổi tới, ánh trăng sáng tỏ rọi vào ngũ quan Lam Hi Hoà.
Lục Châu bỗng nhiên sinh ra một ảo giác, nàng dường như đã bị lão hoá… khoé mắt có đôi chút nếp nhăn, trên đầu lơ thơ mấy chùm tóc bạc.
Lục Châu không vội vã cự tuyệt mà nói: “Ngươi chỉ còn sống được năm năm?”
“Có lẽ là ba năm…” Lam Hi Hoà lắc đầu nói khẽ, “Ta hy vọng trước khi ta chết có thể tìm được chủ nhân mới cho Bạch Tháp. Chỉ có như thế, Đại Minh vương đình, Bạch Tháp, Hắc Tháp, Đại Viên vương đình mới có thể tồn tại mãi với thời gian.”
“Ngươi có vẻ rất chán ghét chiến tranh.”
“Chán ghét, vô cùng chán ghét.” Lam Hi Hoà đáp, “Cho nên ta mới không thích giết người. Nhưng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.”
“Hay cho một câu thân bất do kỷ.”
“Lục các chủ đồng ý rồi sao?” Giọng Lam Hi Hoà ẩn chứa niềm vui mừng.
Lục Châu lắc đầu nói: “Chức vị Tháp chủ Bạch Tháp lão phu khó lòng đảm nhiệm.”
Nghe vậy, Lam Hi Hoà có vẻ mất mát, nàng cúi đầu nhìn ánh trăng rọi vào tường thành, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Nhưng mà…” Lục Châu nói tiếp, “Có một người đủ năng lực đảm nhiệm vị trí này.”
“Là ai?” Lam Hi Hoà hỏi.
“Diệp Thiên Tâm.”
Lam Hi Hoà nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt nữ tử kia, tóc trắng váy trắng, không vướng chút bụi trần.
“Nếu là lúc trước, nàng đúng là rất thích hợp.”
“Ngươi không cần lo lắng tu vi của nàng không đủ. Nàng là đồ nhi của lão phu, ai dám động đến nàng?”
Lam Hi Hoà ngẩn ra.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này tính sau, còn phải xem biểu hiện của Bạch Tháp đã.”
Lam Hi Hoà không nhịn được cười rộ lên: “Nếu Bạch Tháp không liên hợp với Lục các chủ, Lục các chủ định làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận