Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 400: Tìm kiếm đột phá?

Chiêu Nguyệt vui mừng quá đỗi, lập tức cung kính khấu đầu với Lục Châu, sau đó nàng bắt đầu kích hoạt nhận chủ Bích Lạc Nhận.
[Ting ! kích hoạt vũ khí Bích Lạc Nhận, phẩm cấp: thiên giai, nhận chủ: Chiêu Nguyệt, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
Nghe được tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu cũng không mấy kinh ngạc, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra khi ban thưởng Lệ Ngân Quyền Sáo cho Chư Hồng Cộng lại không nghe tiếng Hệ thống thông báo kích hoạt và ban thưởng điểm công đức.
Chiêu Nguyệt nhận được vũ khí thiên giai Bích Lạc Nhận, trong lòng hưng phấn không thôi.
Đúng lúc này, một nữ đệ tử đứng ngoài cửa viện khom người nói: “Các chủ, người của La Tông đã tới. Tứ tiên sinh dẫn bọn họ lên núi.”
“Đã biết.”
Lục Châu phất tay áo đi về phía đại điện Ma Thiên Các.
“Đồ nhi cung tiễn sư phụ.” Chiêu Nguyệt khom người hành lễ.
Nếu là lúc bình thường nàng nhất định sẽ theo chân sư phụ đến đại điện, nhưng lực hấp dẫn của Bích Lạc Nhận quá lớn nên nàng chỉ muốn dành thời gian tìm tòi nghiên cứu nó.
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Ngoại trừ Chiêu Nguyệt và đám trưởng lão của Lão Niên Các, những người khác đều đã có mặt.
Lục Châu ngồi trên ghế chủ toạ nhìn xuống đám người La Tông.
“Vãn bối bái kiến Các chủ.”
La Tông đến Ma Thiên Các tổng cộng có mười người, năm người đứng phía trước.
Ánh mắt Lục Châu nhìn tới người trẻ tuổi trong số năm người này. “Ngươi chính là tam trưởng lão của La Tông?”
“Chính là tại hạ.” Lộ Bình là trưởng lão trẻ tuổi nhất của La Tông, đương nhiên có một chút ngạo khí.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa dò xét đám người trước mắt.
Đoan Mộc Sinh bỗng lạnh lùng cất tiếng: “Quỳ xuống!”
Lộ Bình sững sờ, những người khác của La Tông cũng giật mình!
Chẳng phải Đan Vân Tranh đã nói Các chủ là người rất dễ nói chuyện sao? Hà cớ gì thái độ hôm nay lại ác liệt như vậy?
“Nghe không hiểu lời ta?” Đoan Mộc Sinh giơ Bá Vương Thương lên gõ mạnh xuống đất.
Răng rắc.
Lộ Bình lập tức quỳ xuống, những người khác cũng quỳ theo.
Trong lòng Lộ Bình thầm mắng nhị trưởng lão Đan Vân Tranh cả trăm lần, nhưng ngoài miệng chỉ có thể chắp tay nói:
“Vãn bối ra mắt Cơ lão tiền bối.”
Lúc này Lục Châu mới lên tiếng:
“Ngươi lệnh cho toạ kỵ Ba Vu đầu độc Ma Thiên Các, dựa theo quy củ Ma Thiên Các thì bây giờ ngươi đã là một người chết.”
Lộ Bình nghe vậy toàn thân run rẩy, vội nói:
“Lão tiền bối, con toạ kỵ đó không phải của vãn bối! Vãn bối bị người mê hoặc, sinh lòng hư vinh, có người muốn hãm hại vãn bối nên mới đưa cho vãn bối toạ kỵ này!”
Lục Châu đương nhiên biết kẻ đứng đằng sau giở trò quỷ là Ba Mã, nhưng hắn không nói ra.
“Đan Vân Tranh là người thức thời, bản toạ đã bỏ qua cho nàng ta… Còn ngươi, phải làm thế nào để bản toạ bỏ qua cho ngươi được đây?” Lục Châu thản nhiên nhìn Lộ Bình.
Đám người La Tông bị doạ đến run rẩy, không ai dám nói lời nào.
Lộ Bình chắp tay nói: “Vãn, vãn bối có một ít đồ vật, xin dâng lên để thỉnh tội với lão tiền bối!”
Năm người đứng phía sau nhanh chóng lấy đồ vật ra. Có lô đỉnh, có chuỳ luyện, còn có các loại vật liệu trân quý như luyện hoá thạch, tinh thiết khối, tụ nguyên thạch…
Mọi người không khỏi ghé mắt nhìn.
Giang Ái Kiếm âm thầm tặc lưỡi. “La Tông không hổ là đại tông môn, tài đại khí thô. Lão tiền bối doạ dẫm một chút đã kiếm bộn, cả đời này ta cũng không thể so sánh được.”
Ánh mắt Lục Châu cũng nhìn về phía đống tạp vật kia. Hắn đương nhiên nhận ra những thứ này… Lộ Bình đến đây nhận lỗi, sao lại mang theo những vật này?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Lộ Bình đã chắp tay nói:
“Cơ lão tiền bối, bốn vị này là cánh tay đắc lực nhất của ta tại La Tông, am hiểu về luyện hoá vũ khí. Nghe tin Đan Vân Tranh tặng Lạc Nguyệt Cung cho Hoa Nguyệt Hành cô nương…”
Răng rắc.
“Khoan đã!”
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đi tới, ngắt lời Lộ Bình. Dáng vẻ khôi ngô cường tráng của hắn khiến Lộ Bình có hơi khẩn trương.
Tuy hắn là tam trưởng lão La Tông nhưng lại chẳng có chút cốt khí nào trên Ma Thiên Các.
“Ta phải sửa lại lời ngươi nói… Lạc Nguyệt Cung là vật hoàn cố chủ, sao lại nói là tặng được?” Đoan Mộc Sinh trừng mắt nhìn Lộ Bình.
“Đúng đúng đúng… là vật hoàn cố chủ.”
Lộ Bình nhanh nhẹn lấy tay vỗ trán, trong lòng lại thầm mắng Đan Vân Tranh trăm lần.
“Lạc Nguyệt Cung đã nhận Đan Vân Tranh làm chủ, vừa vặn ta có bốn vị huynh đệ có thể giúp luyện hoá lại Lạc Nguyệt Cung lần nữa.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, thầm nghĩ, mình không rút thưởng được Luyện Hóa Phù, thôi thì để bọn hắn làm thử cũng được.
Trong tu hành giới có không ít người có bản sự luyện hoá vũ khí. La Tông có được năng lực này cũng chẳng có gì lạ.
“Khả năng thành công là bao nhiêu?” Lục Châu hỏi.
“Hơn sáu thành.” Lộ Bình tự hào nói.
Xác suất thành công này là rất cao. Cho dù thất bại thì chỉ cần luyện hoá thêm lần nữa sẽ có thể thành công.
“Bao lâu?”
“Mười ngày.”
Đây cũng là tốc độ tương đối nhanh.
Đương nhiên với điều kiện vật liệu phải đầy đủ sung túc. Nếu không có đủ vật liệu thì phải mất ít nhất nửa năm mới có thể hoàn thành.
Lộ Bình tiếp tục nói:
“Lộ Bình thành tâm nhận lỗi, mong lão tiền bối thông cảm bỏ qua cho vãn bối.”
Lục Châu đứng lên, chậm rãi bước xuống bậc thềm. “Tên tu hành giả vu thuật kia làm sao quen biết ngươi?”
Lục Châu cầm lên một khối tụ nguyên thạch và tinh thiết khối, nhìn thoáng qua rồi đặt xuống.
“Mười ngày trước vãn bối đến Thần Đô, kết bạn được với một người. Tất cả là do vãn bối ham hư vinh nên mới thu nhận con toạ kỵ này.” Lộ Bình nói.
“Kẻ này đang ở đâu?”
“Hẳn là vẫn còn ở Thần Đô.” Lộ Bình bất đắc dĩ đáp. “Sau khi toạ kỵ mất khống chế, vãn bối cũng không liên lạc được với hắn nữa.”
Lục Châu không ngờ kẻ này lại vẫn còn ở Thần Đô.
Nhị hoàng tử đã chết, Mạc Ly đã chết, người này hẳn là không còn chỗ đặt chân ở Thần Đô. Như vậy tiếp theo hắn sẽ đi đâu?
“Mong lão tiền bối minh xét.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Bản toạ cho ngươi một cơ hội… Bản toạ hỏi gì ngươi phải thành thật đáp nấy.”
Lộ Bình vội vàng khom người: “Vãn bối biết gì nói nấy.”
“Rất tốt.” Lục Châu chắp tay sau lưng nói. “Vân Thiên La hiện đang ở đâu?”
Nếu là người khác hỏi câu này, Lộ Bình đã phẫn nộ đứng dậy, nhưng người trước mắt là lão tiền bối của Ma Thiên Các, là người cùng cấp bậc với tổ sư gia Vân Thiên La, cũng chỉ có Lục Châu mới có dũng khí gọi thẳng tên tổ sư gia.
Lộ Bình không dám thất lễ, bèn đáp: “Tổ sư gia vẫn luôn bế quan.”
“Tìm kiếm đột phá?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…”
Lộ Bình ấp úng, chuyện này liên quan đến cơ mật của La Tông, nhưng thấy sắc mặt lão tiền bối rất nghiêm túc, hắn bèn đáp: “Vâng.”
“Vân Thiên La đã vào bát diệp từ lâu, đến nay vẫn chưa đột phá cửu diệp sao?”
Nhắc tới hai chữ cửu diệp, trong lòng Lộ Bình cả kinh.
“Lão tiền bối cần gì phải nói đùa, phá cửu diệp là chuyện khó khăn bậc nào…” Hắn vốn định nói, ngay cả ngài cũng không đột phá được cửu diệp thì nói gì đến tổ sư gia nhà ta, nhưng sợ đắc tội nên bèn nhịn lại.
“Đại nạn của Vân Thiên La còn bao lâu nữa?” Lục Châu lại hỏi ra một câu hỏi nặng ký.
Thọ mệnh của Vân Thiên La vốn là chuyện cơ mật. Cơ Thiên Đạo lớn hơn Vân Thiên La trăm tuổi, nhưng nếu Vân Thiên La muốn phá cửu diệp thì phải tiêu hao thọ mệnh, rất có thể đại nạn của hắn sẽ đến sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận