Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 528

Ba thân ảnh trái, giữa, phải lập loè trước mặt hắn. Lúc này Tạp Lan mới chú ý thấy ba mảnh liên diệp đang xoay tròn xung quanh thanh trường kiếm. Hắn cả kinh. Pháp thân không có kim liên!
“Bạo!”
Tạp Lan bạo phát nguyên khí toàn thân, nguyên khí phát tán ra tứ phía.
“Thật xin lỗi. Ngươi quá chậm.”
Một kiếm đâm tới. Tam hồn tề tựu. Thanh kiếm đâm xuyên qua pháp thân lang vương, cũng đâm xuyên qua bộ ngực Tạp Lan.
Chiến đấu kết thúc. Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung đứng sau lưng Tạp Lan, bàn tay cầm kiếm vẫn đang chĩa về phía trước, sống lưng thẳng tắp, tư thế cầm kiếm cực kỳ ưu nhã.
Ưu nhã đến mức khiến người ta không thể tin nổi.
Ngu Thượng Nhung không để ý tới sinh tử của Tạp Lan, tầm mắt hắn lúc này đang nhìn về phía Trường Sinh Kiếm đỏ rực.
Ba mảnh liên diệp lóng lánh kim quang vẫn đang xoay tròn quanh thân Trường Sinh Kiếm, phán đoán của Ngu Thượng Nhung đã được chứng thực: kim liên có lực phòng thủ đáng sợ, nhưng độ sắc bén của liên diệp cũng vô cùng đáng ngưỡng mộ.
Khụ khụ!
Tạp Lan che ngực quỳ một gối xuống đất, trên mặt đầy vẻ hãi nhiên! Hắn còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác tu vi tăng lên nhờ vu thuật thì đã bị một kiếm diệt sát.
Tại sao có thể như vậy?
Vì sao tuỳ tiện cướp bóc tại Đại Viêm lại gặp phải tu hành giả đáng sợ như thế?
“Ngươi, ngươi…” Tạp Lan nói. “Có thể… cho ta biết… tên của ngươi?” Khi mở miệng nói chuyện, máu tươi từ miệng hắn cuồn cuộn chảy ra nhiễm đỏ vạt áo.
“Để cho ta… được chết nhắm mắt.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người lại, không nhìn Tạp Lan mà đi lướt qua người hắn. Nhìn đến hai cỗ thi thể nhị diệp lúc nãy, Ngu Thượng Nhung nâng tay lên, chiếc túi trong người bọn hắn bay tới, toả ra mùi thuốc quen thuộc.
Bảo Mệnh Đan?
Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung.”
Nói xong hắn điểm nhẹ mũi chân, bay tới đứng trên lưng Bệ Ngạn. Bệ Ngạn lướt đi, chỉ trong chốc lát đã xa tận chân trời.
Tạp Lan ngồi phịch xuống đất, cười khổ. “Kiếm Ma… Ha ha, chẳng trách, chẳng trách.”
“Thôi, coi như ta xui xẻo!” Tạp Lan lại phun ra một ngụm máu tươi.
Một kiếm vừa rồi gần như không chừa cho hắn con đường sống nào. Nhưng dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt, hắn vẫn không ngã xuống.
“Ta không thể chết, ta không thể chết… Kiếm Ma, ngươi biết quá ít về dị tộc!”
Tạp Lan cởi áo ra, dùng máu tươi bôi lên các loại ký hiệu quỷ dị trên thân thể. Lúc này toàn thân hắn đã dính đầy máu.
Bộp, bộp, bộp…
Một thân ảnh vừa bước ra khỏi rừng cây vừa vỗ tay, trên mặt tràn đầy vẻ chấn kinh và sùng bái nhìn theo hướng Ngu Thượng Nhung đang biến mất ở chân trời.
“Không phải chứ! Như vậy cũng được? Tam diệp giết lục diệp?!”
Tạp Lan giật mình xoay người lại, nhìn thấy kẻ vừa tới. Đó là một nam tử mặc trang phục kỳ dị.
Hắn tựa như không nhìn thấy Tạp Lan, vẫn tiếp tục tán thán nói: “Rốt cuộc là làm như thế nào? Ta có phải đã hoa mắt rồi không? Hay tên lục diệp nhà ngươi là đồ giả? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng nha! Thật là phi lý hết sức!”
Tạp Lan đầu đầy dấu chấm hỏi? Hỏi chấm?
“Hừ, đang nói chuyện với ngươi đó!” Nam tử mặc trang phục kỳ dị đá một cước!
“A !”
Tạp Lan vốn là một kẻ đang hấp hối, lại bị người ta đá cho một cước cực kỳ thô bạo, lục phủ ngũ tạng lúc này đã sắp nát. Thân thể vừa mới cảm thấy ổn định lại một chút, lúc này lại tiêu tán đi mất.
“Ngươi… ngươi là ai?? Đồ khốn kiếp chỉ biết lợi dụng lúc người đang gặp khó khăn…” Tạp Lan tức giận đến đỏ mắt.
Nam tử ăn mặc kỳ dị gãi gãi đầu, trong đầu chợt hiện ra bộ dạng của Ngu Thượng Nhung, thế là hắn hắng giọng một tiếng, thái độ chuyển biến nhanh như chớp trở nên điềm nhiên như không. “Thật xin lỗi.”
“A?”
“Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.”
Cái quỷ gì? Đầu óc Tạp Lan trống rỗng. Chẳng lẽ bị một kiếm diệt sát nên mình nhìn thấy ảo giác? Vị vừa rồi hình như cũng tên là Ngu Thượng Nhung, tại sao bây giờ lại lòi ra một Ngu Thượng Nhung nữa? Khụ khụ… ảo giác, nhất định là ảo giác.
Tạp Lan nhắm mắt lại ổn định khí tức. Sau đó lại mở bừng mắt ra: “Kiếm, Kiếm Ma?”
Nam tử ăn mặc kỳ dị khẽ gật đầu. “Hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới.”
“Ngươi có giỏi thì đánh một trận công bằng với ta!” Tạp Lan hận đến nghiến răng.
“Thật xin lỗi, ta thích nhất chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
Nam tử nâng tay lên, Ly Biệt Câu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi là đồ vô sỉ! A !”
Ly Biệt Câu xẹt qua cổ Tạp Lan. Mấy đạo cương ấn đồng thời đánh thẳng vào tim hắn.
Lát sau, Minh Thế Nhân lại nhấc tay đánh ra một trận chưởng ấn loạn xạ, đánh đến mức ba thi thể đều đã nát bét mới hài lòng gật đầu.
“Nhị sư huynh, huynh thật là quá thiếu kiến thức về dị tộc. Đối phó với loại người này vẫn nên để ta ra tay thì hơn.”
Hắn vươn vai duỗi lưng nhìn ánh mặt trời chưa tắt, than nhẹ: “Dễ chịu thật… Trời vẫn còn sớm, đi một chuyến tới Bắc Đẩu Thư Viện kiếm vài viên Khai Diệp Đan chơi mới được.”
Lúc này, trong Đông Các.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Nghe được ba thông báo liên tục của Hệ thống, Lục Châu không thể không tỉnh táo lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
“Ngu Thượng Nhung?”
Lấy tu vi tam diệp hiện tại của Ngu Thượng Nhung để chém giết đại tu hành giả thì vẫn có hơi khó khăn. Hẳn là Minh Thế Nhân đã hiệp trợ hắn. “Biết hỗ trợ lẫn nhau, làm rất tốt.”
Lục Châu hài lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Sáng hôm sau.
Ngu Thượng Nhung đã quay về Ma Thiên Các, đứng bên ngoài sân viện khom người nói với Lục Châu:
“Đồ nhi may mắn không nhục mệnh, mang về hai trăm hai mươi ba viên Bảo Mệnh Đan.”
“Tốt lắm.” Lục Châu đáp. “Thuận lợi cả chứ?”
“Rất thuận lợi, không gặp khó khăn gì cả.” Ngu Thượng Nhung trả lời.
Lục Châu trầm mặc một lát rồi nói: “Cho tới bây giờ ngươi đều không thích nói dối.”
Ngu Thượng Nhung giật mình, lập tức khom người nói: “Đồ nhi biết sai, chỉ là trên đường về gặp phải ba tên tiểu tặc, không đáng nhắc tới.”
“Thuận lợi thì tốt. Về nghỉ ngơi đi.”
Ngu Thượng Nhung vừa định rời đi, chợt nhớ tới lời Tư Vô Nhai bèn nói: “Đồ nhi có một thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
“Đồ nhi muốn được xem quyển nhật ký của thất sư đệ.”
Quyển nhật ký?
Lục Châu mở mắt nhìn về phía bàn đọc sách, tiện tay vung lên. Một đạo cương khí cuốn lấy quyển nhật ký bay ra khỏi phòng.
Cạch. Cửa phòng khép lại.
Ngu Thượng Nhung đưa tay đón lấy quyển nhật ký, khom người hành lễ: “Đồ nhi cáo lui.”
[Ting ! Ngu Thượng Nhung hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch Bảo Mệnh Đan, nhận được 10.000 điểm công đức.].
Lục Châu hài lòng nhắm mắt lại, tiếp tục lĩnh ngộ Thiên thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận