Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 192: Chức năng tự chữa trị

Lục Châu thấy Phan Trọng bị Phạm Thiên Lăng trói lại bay vút qua cửa đại điện Ma Thiên Các.
“Không được hồ nháo.” Lục Châu truyền âm.
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi hạ xuống đất, hơi uỷ khuất nói.
Lục Châu khẽ lắc đầu rồi quay về mật thất tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Phan Trọng bị Phạm Thiên Lăng đánh cho mặt mũi bầm dập.
Phạm Thiên Lăng dưới sự khống chế của Tiểu Diên Nhi rời khỏi người Phan Trọng, bay vờn quanh người nàng một vòng rồi dần biến mất không thấy bóng dáng.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói:
“Hay là… chúng ta ra hậu sơn thử lại lần nữa? Ta vẫn chưa quen sử dụng nó.”
Phan Trọng lập tức xua tay: “Cửu tiên sinh, sao ta có thể là đối thủ của ngài được chứ…”
Hắn luôn mồm xin tha, không muốn bị Tiểu Diên Nhi đánh đập nữa.
Cho dù Tiểu Diên Nhi chưa đột phá lên Nguyên Thần cảnh thì Phan Trọng cũng không bị ngốc đến mức đi luận bàn với nàng.
“Ngươi thật là nhàm chán.” Tiểu Diên Nhi chống nạnh nói.
Phan Trọng thấy thế bèn thấp giọng tố cáo: “Cửu tiên sinh… Chu huynh đệ gần đây đang nghiên cứu kiếm pháp, đã có một chút thành tựu. Trước đây hắn cũng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn, được xưng tụng là thiên tài luyện kiếm đó nha.”
“Hắn đang ở đâu?”
“Hậu sơn.”
Phan Trọng lập tức chỉ tay về phía hậu sơn.
Vốn hắn còn định khen Chu Kỷ Phong thêm vài câu, vừa quay đầu lại đã thấy nơi Tiểu Diên Nhi đứng chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh, người thật đã sớm bay về phía hậu sơn.
Phan Trọng thở dài lắc đầu nói: “Chu huynh, xin lỗi nha.”
Hắn sờ vết thương trên mặt, cũng may chưa bị thương nặng.
“Phan Trọng… ngươi làm sao thế?” Minh Thế Nhân đúng lúc bay ngang, thấy Phan Trọng mặt mũi bầm dập bèn dừng lại hỏi han.
Phan Trọng khom người nói: “Tham kiến tứ tiên sinh… Ta không bị gì cả, chỉ là đi đường không cẩn thận nên bị ngã thôi.”
Minh Thế Nhân đâu có ngu, tu hành giả nào lại có thể té bầm dập đến mức này?
“Tiểu sư muội nhà ta đâu rồi?” Minh Thế Nhân hỏi.
Phan Trọng nhìn về phía hậu sơn, khẽ nói: “Cửu tiên sinh có được vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng, đang buồn rầu vì không có ai làm đối thủ… lúc này hẳn là đang tìm tới chỗ Chu Kỷ Phong.”
“Cái gì? Vũ khí thiên giai Phạm Thiên Lăng?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi.
“Sao ta lại quên mất tứ tiên sinh và tam tiên sinh nhỉ… Hai vị tiên sinh có tu vi cực cao, lại đều có vũ khí thiên giai phòng thân, vô cùng thích hợp làm người hỗ trợ cửu tiên sinh thử vũ khí mới.” Phan Trọng vỗ trán nói.
Khụ khụ…
Minh Thế Nhân hạ xuống đất, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. “Tìm tam sư huynh là được rồi… nếu ngươi gặp tiểu sư muội thì nhắn với nàng là ta đang bề bộn nhiều việc.”
Nói xong lời này, Minh Thế Nhân lách mình rời đi.
Phan Trọng gãi gãi đầu. Bề bộn nhiều việc? Không phải vừa rồi còn đang định đi tìm cửu tiên sinh hay sao?
Từ hậu sơn bỗng truyền đến một tiếng kêu thảm.
Toàn thân Phan Trọng run lên tựa như minh bạch chuyện gì.
Hắn tranh thủ thời gian chạy trốn ngay lập tức!
Suốt năm ngày sau đó, trên Kim Đình Sơn gà bay chó chạy, khắp nơi đều có bóng dáng của Phạm Thiên Lăng.
Lục Châu vẫn an tâm lĩnh hội Thiên thư, không hề biết tình hình bên ngoài.
Trong mật thất Ma Thiên Các.
Cảnh giới Thần Đình cảnh Tố đạo của Lục Châu đã được củng cố vững chắc.
Ý niệm khẽ động, hắn mở bảng thông tin ra.
Tính danh: Lục Châu.
Chủng tộc: Nhân tộc.
Tu vi: Thần Đình cảnh Tố đạo.
Điểm công đức: 12.820 điểm.
Pháp thân: Thất Tinh Chuyển Hồn.
Tuổi thọ còn lại: 6.249 ngày.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng, 7 thẻ bị động Miễn Dịch Sát Thương, 4 thẻ Lồng Giam Trói Buộc, 2thẻ Luyện Hóa Phù, 1 Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo, Bạch Trạch đã nghỉ ngơi xong, Bệ Ngạn và 1 Bích Lạc tàn phiến.
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Lệ Ngân Tương.
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư.
Từ lần trước Lục Châu đã chú ý thấy thời gian nghỉ ngơi của Bạch Trạch đã hoàn thành… Hắn tính toán sau khi Bạch Trạch thi triển tác dụng phụ trợ thì cần khoảng năm ngày để nghỉ ngơi. Đây là niềm vui bất ngờ đối với Lục Châu.
Lục Châu dự định xem thử có thẻ đạo cụ mới trong Thương thành hay không…
Đáng tiếc, từ trên xuống dưới đều là những thẻ đạo cụ đã có, không nhiều hơn cũng không ít hơn.
Có điều như vậy cũng tốt, mớ thẻ đạo cụ này đều chưa bị tăng giá.
“Bích Lạc tàn phiến…”
Lục Châu lại mở bảng nhiệm vụ lên xem.
Nhiệm vụ dạy bảo đồ đệ thì không cần nhắc tới, lúc nào cũng có ở đó, chẳng qua bây giờ hắn không biết phải làm sao mới được ban thưởng điểm công đức dạy bảo đồ đệ. Hắn đâu thể vô duyên vô cớ đi vạch lá tìm sâu đào bới lỗi lầm của bọn họ… Hệ thống đương nhiên sẽ không cho phép lỗ thủng này xuất hiện.
Lục Châu tìm được một số thông tin liên quan đến Bích Lạc tàn phiến trong não hải.
Chỉ tiếc là lúc trước Cơ Thiên Đạo không hề ngó ngàng gì đến Bích Lạc tàn phiến, sau khi bị mất cũng chẳng thèm để ý…
Chẳng còn manh mối nào.
“Có lẽ Hoa trưởng lão sẽ biết được gì đó.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện…
Tay phải nhấc lên, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Tay trái huy động, Bích Lạc tàn phiến xuất hiện.
Nếu Bích Lạc tàn phiến là vật phẩm nhiệm vụ của Hệ thống, vậy thì Vị Danh Kiếm có thể chém đứt nó ra không?
Chẳng hiểu tại sao Lục Châu lại có cảm giác mình có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế về phương diện này.
Thấy cái gì rắn chắc đều muốn lôi Vị Danh Kiếm ra chém thử.
Lục Châu giơ tay lên, hàn mang xuất hiện.
Ầm!
Điều khiến Lục Châu kinh ngạc là Bích Lạc tàn phiến đã bị chém đứt.
Vỡ ra thành hai mảnh rơi xuống mặt đất.
Vết chém rất chỉnh tề, Vị Danh Kiếm vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
“Đúng là đồ phế phẩm sao?”
Lục Châu nghi ngờ nhìn Bích Lạc tàn phiến.
Cho dù có tập hợp đủ tám mảnh Bích Lạc tàn phiến thì nó cũng chỉ là một đống rác rưởi mà thôi.
Thế thì Hệ thống bắt hắn tập hợp lại để làm gì?
Ngay khi trong lòng Lục Châu đang âm thầm khinh bỉ một phen.
Hai mảnh vỡ Bích Lạc tàn phiến bị chém đứt kia chậm rãi dung hợp lại, khôi phục thành hình dạng ban đầu.
Còn có chiêu này?
Tự chữa trị?
Lục Châu xuất ra một đạo cương khí cuốn Bích Lạc tàn phiến về tay, hắn tỉ mỉ quan sát, xác định đúng thật hoàn hảo không có vết cắt nào, như thể chưa từng bị chém đứt.
Thú vị thật.
Lục Châu thu hồi Bích Lạc tàn phiến rồi xoay người rời khỏi mật thất, đi vào trong đại điện Ma Thiên Các.
Hắn nhìn thấy Minh Thế Nhân đang đi đi lại lại bên trong đại điện.
Minh Thế Nhân thấy sư phụ xuất hiện liền vội vàng khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, sư phụ vạn thọ vô cương!”
Chiêu vỗ mông ngựa này là học từ lão bát Chư Hồng Cộng có phải không?
“Có chuyện gì?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân đáp: “Đồ nhi có hai việc muốn bẩm báo. Một là, Phan Trọng đã về nhà tế tổ, đồ nhi thấy sư phụ đang nghỉ ngơi nên bảo hắn đi trước rồi.”
“Tế tổ?”
“Từ khi Phan Trọng tu luyện Tam Âm Thức, người không ra người quỷ không ra quỷ, đã ba năm nay chưa từng về nhà. Nay hắn học được Lục Dương Công nên cũng ra hình ra dạng.” Minh Thế Nhân nói. “Chỉ là hắn vốn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, đồ nhi sợ là hắn vừa ra ngoài, Tịnh Minh Đạo sẽ không buông tha cho hắn.”
Phan Trọng gia nhập Ma Thiên Các tương đương với việc trở thành ma đầu. Tịnh Minh Đạo trước đây không bắt được lão bát, lần này sao có thể bỏ qua cho Phan Trọng.
Lục Châu khẽ gật đầu. “Tịnh Minh Đạo đã liên hợp với Chính Nhất Đạo. Không ngoài dự liệu, Tịnh Minh Đạo thuộc phe nhị hoàng tử, sợ là chuyện này sẽ bị Mạc Ly ở sau lưng quấy rối.”
“Sư phụ… Mạc Ly vẫn luôn nhắm vào chúng ta. Sao người không trực tiếp đến Thần Đô đánh giết hắn cho rồi?”
Lục Châu đáp: “Hoàng thất Đại Viêm đâu có đơn giản như ngươi nghĩ. Thế còn chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai có liên quan đến tiểu sư muội.” Minh Thế Nhân vừa cười vừa nói: “Ba ngày sau tiểu sư muội sẽ tròn mười sáu tuổi, là tuổi trưởng thành. Đồ nhi cùng tam sư huynh, ngũ sư muội và bát sư đệ đã thương lượng với nhau, định làm gì đó cho tiểu sư muội được vui vẻ một chút.”
Lục Châu khẽ thở dài. Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt… Tiểu Diên Nhi đã sắp trưởng thành.
Đúng lúc này ở bên ngoài đại điện, Tiểu Diên Nhi và mọi người đang lũ lượt đi vào Ma Thiên Các.
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Ánh mắt Lục Châu lướt qua mọi người rồi chợt nhíu mày. Hắn nhìn Đoan Mộc Sinh, cất tiếng hỏi: “Thương thế trên người ngươi là thế nào?”
Đoan Mộc Sinh vội vàng khom người nói: “Đồ nhi không cẩn thận nên té ngã.”
“Vậy các ngươi thì sao?”
Chu Kỷ Phong là thảm nhất, đôi mắt sưng vù.
Đám nữ tu người nào người nấy cũng mặt mày bầm tím.
Tiểu Diên Nhi co đầu rụt cổ thè lưỡi.
“Hồ nháo!” Lục Châu không đợi bọn hắn trả lời đã quát to.
Tiểu Diên Nhi rụt rè nói: “Đồ nhi sai rồi.”
Lục Châu lắc đầu, đã sắp mười sáu tuổi tới nơi rồi còn không biết lớn nhỏ… chẳng ra thể thống gì.
Ngay cả sư huynh cũng dám đánh, một chút quy củ cũng không có.
Huống hồ với tu vi của Đoan Mộc Sinh sao có thể không đánh lại Tiểu Diên Nhi.
Trong mắt không có huynh trưởng đó chính là vô phép, nói không chừng sau này lại vô lễ với chính mình!
“Quỳ xuống!” Lục Châu nói.
Phịch phịch!
Chu Kỷ Phong theo phản xạ quỳ xuống trước mặt Tiểu Diên Nhi, run rẩy nói:
“Cửu tiên sinh, ta… ta sai rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận