Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 541

“Lục tiền bối dạy phải. Là vãn bối kiến thức nông cạn.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Vu Chính Hải có sư phụ mạnh như vậy… tại sao không mời hắn xuất sơn đánh hạ Kinh Châu?”
“Chuyện này…”
Hoa Trọng Dương không dám tuỳ tiện nói về điều này. Đây là việc cá nhân của Giáo chủ Vu Chính Hải, trong U Minh Giáo rất ít ai dám nghị luận.
“Chuyện này ngài có thể hỏi thẳng Giáo chủ của vãn bối.” Hoa Trọng Dương đáp.
“Được.”
Lục Châu gật đầu rồi quay sang nói với Hải Loa: “Lão phu đưa ngươi đi.”
“Vâng.”
Ba người lại tiếp tục phi hành về phía Kinh Châu Thành.
Hoa Trọng Dương âm thầm gật gù, cao thủ cửu diệp quả nhiên danh bất hư truyền, trầm ổn mới là vương đạo nha!
Bay trên không trung, trên mặt Hải Loa lộ vẻ hưng phấn, tựa như đã rất lâu không được phi hành. Nàng chỉ tay về phía rừng cây bên dưới, nói một tiếng “Đẹp”, sau đó lấy vỏ ốc ra đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi một khúc.
Âm thanh trầm thấp nghẹn ngào vang vọng đến chân trời.
Bách thú trong rừng điên cuồng chạy theo nàng, bụi đất tung bay. Phi cầm tứ phía kết thành từng đội nhịp nhàng bay tới.
Thấy cảnh này, ngay cả Lục Châu cũng không thể không kinh ngạc nói: “Hải Loa.”
“Vâng.”
Hải Loa ngoan ngoãn đưa vỏ ốc trong tay cho Lục Châu. Lục Châu cầm nó quan sát một lúc, phát hiện nó không phải là vũ khí, chỉ là một vỏ ốc rất bình thường.
Hải Loa cũng không sử dụng âm công. Chẳng lẽ âm luật là một phần của thú ngữ?
Lục Châu trả vỏ ốc lại cho nàng.
“Cảm ơn.” Hải Loa đột nhiên nói lời tạ ơn. Khi tiếng ốc biển dừng lại, đám muông thú và phi cầm cũng dừng lại theo.
Lục Châu không khỏi tán thán trong lòng, năng lực này thật là kỳ diệu.
Hoa Trọng Dương cũng phải thốt lên: “Thiên phú này nếu có thể sử dụng một cách thích hợp thì không thua gì một quân đội võ trang.”
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Chỉ dựa vào đám hung thú này à?”
Đám hung thú sống xung quanh khu vực thành trì của nhân loại hầu hết đều không quá mạnh mẽ, rất khó có thể so sánh với tu hành giả thông thường.
Hoa Trọng Dương thầm nghĩ, lão tiền bối hẳn là người kiến thức rộng rãi biết tất cả mọi chuyện, ngài hỏi như vậy chỉ để khảo nghiệm thực lực của U Minh Giáo mà thôi, bèn đáp:
“Đám hung thú này đương nhiên không đáng nhắc tới, những con lợi hại nhất cũng chỉ có tu vi Thông Huyền hoặc Ngưng Thức cảnh, không thể so sánh với tu hành giả nhân loại được. Nhưng hung thú trong tứ đại sâm lâm mới thật khiến người ta kiêng kỵ.”
Thấy lão tiền bối vẫn giữ im lặng, chuyên tâm phi hành, Hoa Trọng Dương tiếp tục nói:
“Đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung không chỉ xem trọng thiên phú của nha đầu này mà còn nghĩ tới lợi ích to lớn sau lưng nàng. Nếu có thể bồi dưỡng nha đầu rồi bắt về một ít toạ kỵ, tin rằng không cần đến trăm năm thời gian bọn hắn sẽ trở thành tông môn lớn mạnh nhất Đại Viêm.”
Góc nhìn này đúng là Lục Châu chưa từng nghĩ tới. Thiên phú của Hải Loa có thể khiến hung thú phục tùng, đương nhiên rất thích hợp để săn bắt toạ kỵ.
Trong tứ đại sâm lâm không thiếu các hung thú cường đại, ngay cả cao thủ bát diệp như Phan Ly Thiên cũng suýt chút nữa đã mất mạng trong Hắc Mộc Sâm Lâm.
Lục Châu nghĩ tới toạ kỵ Bạch Trạch và Bệ Ngạn của mình, bọn chúng không đến từ sâm lâm nên không thể so sánh được.
Phi hành một lúc lâu, rốt cuộc ba người Lục Châu, Hải Loa và Hoa Trọng Dương đã đến Kinh Châu Thành.
Lục Châu nhìn đống quần áo rách nát trên người Hải Loa, sau đó dẫn nàng đến tiệm trang phục mua mấy bộ, rồi lại sai người đưa nàng đi tắm rửa sạch sẽ.
Bùn đất và quần áo cũ nát vốn không thể che lấp được khí chất xuất trần của Hải Loa. Nay nàng mặc vào một bộ trang phục xinh đẹp sạch sẽ lập tức trở thành một tinh linh đến từ rừng sâu, hai búi tóc cao khiến nàng trông hoạt bát khả ái vô cùng.
Hoa Trọng Dương nhìn nàng, không khỏi tấm tắc khen: “Thật khó có thể tưởng tượng đây là một tiểu cô nương không có nhà để về.”
Cha mẹ nào lại có thể nhẫn tâm như vậy, đành lòng vứt bỏ một nữ nhi ngây thơ thuần phác lại xinh xắn động lòng người thế này.
Hải Loa có vẻ rất thích bộ quần áo mới trên người mình, nàng không ngừng xoay tròn tự mình nhìn ngắm bộ trang phục, trên mặt nở nụ cười vui sướng.
“Thích không?” Lục Châu hỏi.
“Thích ạ.” Hải Loa mỉm cười, hai mắt tròn xoe. “Ông thật tốt.”
Được phát thẻ người tốt rồi? Nha đầu này thật rất ngây thơ, không hiểu sự đời, kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Về phương diện này thì Hải Loa cũng giống với Tiểu Diên Nhi, chỉ khác ở chỗ Tiểu Diên Nhi trước nay chưa từng bị thua thiệt, mà Hải Loa là kiểu người sẽ bị bắt nạt thật nhiều.
Việc nàng suýt bị người ta tế sống trên tế thiên đài chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Tất cả đã sẵn sàng. Hoa Trọng Dương khom người nói: “Lục tiền bối, thời gian không còn sớm, ban đêm ở Kinh Châu Thành sẽ cấm đi lại trên đường.”
Lục Châu không thèm để ý đáp: “Không vội.”
Sau đó hắn nhìn về phía Hải Loa. “Có đói không?”
Hải Loa sờ sờ bụng, khẽ gật đầu.
Hoa Trọng Dương bất đắc dĩ, đành phải theo chân hai người đến tửu lâu.
Trong tửu lâu, ba người ngồi cùng một bàn tròn với đầy thức ăn ngon. Lục Châu và Hoa Trọng Dương không ăn, chỉ nhìn chằm chằm Hải Loa.
Hải Loa ăn cơm không nhanh, nàng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, không giống như hổ đói, cũng không giống gà mổ thóc, mà giống như một con thỏ, nhai kỹ nuốt chậm.
Hải Loa rõ ràng không phải là con nhà bình thường.
“Nhà ngươi ở đâu?” Lục Châu lại hỏi lần nữa.
Hải Loa ngẩng đầu chỉ tay về phía đông, nói: “Rất xa, rất xa…”
“Ở đâu còn nhớ rõ không?” Hoa Trọng Dương cũng hứng thú hỏi.
Hải Loa lắc đầu.
“Chỗ các ngươi có địa hình hay vật gì đặc thù không?”
Hoa Trọng Dương muốn thông qua những điều này để phán đoán vị trí chính xác.
Hải Loa lại lắc đầu. “Không nhớ rõ.”
Lục Châu hồ nghi, chẳng lẽ nha đầu này bị mất trí nhớ? Hắn hiếu kỳ nói: “Đưa tay ra.”
“Vâng.”
Hải Loa giơ tay ra đặt trước mặt Lục Châu. Lục Châu đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, nguyên khí như tia nước nhỏ thẩm thấu vào trong kinh mạch.
Một lát sau, Lục Châu lại càng thêm khó hiểu.
Hải Loa chưa từng bị thương, đầu cũng không có va đập gì, thần trí rất tỉnh táo… Hơn nữa đan điền khí hải cũng ở trạng thái sơ khai chưa từng tu hành.
Nói cách khác, nàng chính là một người bình thường khoẻ mạnh không có vấn đề.
Nhưng tại sao lại có biểu hiện giống như mất trí nhớ?
Điều càng khó giải thích hơn là nàng có thể hiệu lệnh dã thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận