Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1213

Sáng hôm sau.
Thái Huyền chi lực đã khôi phục gần một nửa.
Mệnh Cung lúc này vẫn không ngừng xoay tròn, đã hấp thu được một ngàn năm thọ mệnh.
Có lẽ do tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư nên đêm qua Lục Châu không cảm nhận được nỗi thống khổ khi khai Mệnh Cách.
Lục Châu ngừng lĩnh hội, quả nhiên phát hiện trong cơ thể trào dâng cảm giác bị hoả diễm thiêu đốt, nhưng về tổng thể thì vẫn có thể chịu đựng được.
Cùng lúc đó, mấy người Tư Vô Nhai đã ngồi Không Liễn trở về hoàng thành.
Vừa nghe tin sư phụ trở về, hắn lập tức dẫn mọi người về Đại Đường, đồng thời thông tri cho Minh Thế Nhân.
Tại Sơn Nam đạo, Minh Thế Nhân nhận được tin tức này bèn lắc đầu nói: “Ta biết ngay là không có việc gì. Nhị sư huynh tuy trông có vẻ cố chấp nhưng kỳ thực là người biết tiến biết lùi, sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm.”
Gâu gâu gâu!
Cùng Kỳ ngửa mặt lên trời sủa mấy tiếng.
Minh Thế Nhân vỗ vỗ đầu nó: “Cẩu tử, tìm một chỗ yên tĩnh kín đáo đi, ta muốn tấn thăng Thiên Giới Bà Sa.”
Gâu gâu gâu…
Thân ảnh một người một chó lao vùn vụt trong dãy núi rồi biến mất.
Hồng liên giới, kinh đô Đại Đường.
Nghe thấy người Ma Thiên Các trở về, Tiêu Vân Hoà cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Tiêu Vân Hoà đã hoàn toàn tin rằng Lục Châu là cường giả đến từ bí ẩn chi địa, quyết đoán ôm chặt bắp đùi Lục Châu.
Như vậy những người được siêu cấp đại lão thu làm đồ đệ sao có thể là nhân vật bình thường? Hắn bèn tìm đến Thẩm Tất, nói bóng nói gió một trận, hòng tìm hiểu chút thông tin.
Thẩm Tất sao có thể không hiểu ý hắn, bèn cười nói: “Tiêu tháp chủ, ngài hỏi đúng người rồi.”
“Lời này có ý gì?” Tiêu Vân Hoà nghi hoặc nói.
“Ma Thiên Các vốn không thể dùng lẽ thường để đánh giá, đây là lời một huynh đệ lão làng tại Ma Thiên Các từng khuyên bảo ta. Ma Thiên Các có bốn đại trưởng lão, là cao thủ nhất đẳng của kim liên giới, có thập đại đệ tử…” Thẩm Tất bắt đầu chậm rãi giới thiệu từng người.
Chờ sau khi Thẩm Tất một năm một mười giới thiệu toàn bộ mọi người, Tiêu Vân Hoà lại nghi hoặc hỏi: “Không có Thiên Giới Bà Sa?”
“Việc này có liên quan đến thiên địa ràng buộc ở kim liên giới. Hồng liên không bị ràng buộc, hẳn là được ông trời chiếu cố. Tuy kim liên giới không có Thiên Giới Bà Sa nhưng cũng không thể khinh thường thực lực bọn hắn. Tại vùng đất hỗn loạn, kiếm đạo của nhị tiên sinh ngài cũng được tận mắt chứng kiến rồi đó.”
Hồi tưởng lại tình cảnh Ngu Thượng Nhung chém chết Hứa Trần, Tiêu Vân Hoà khẽ gật đầu: “Đúng là rất kỳ quặc…”
“Tiêu tháp chủ muốn gia nhập Ma Thiên Các?”
“Việc này…”
“Với tư lịch của Tiêu tháp chủ, một khi vào Ma Thiên Các nhất định sẽ được Các chủ ưu ái.” Thẩm Tất nói.
Tiêu Vân Hoà thở dài lắc đầu. “Ta còn rất nhiều việc cần làm, vào Ma Thiên Các không tránh khỏi sẽ bị trói buộc. Lục huynh quen biết với ta đã là vinh hạnh của ta rồi, không dám mưu cầu thêm điều gì.”
Người có chí riêng, Thẩm Tất sẽ không miễn cưỡng. Hơn nữa trên lưng Tiêu Vân Hoà còn phải gánh vác quá nhiều chuyện.
Trong Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu đang khai Mệnh Cách đến giai đoạn mấu chốt, thọ mệnh bị hấp thu đã gần 1.500 năm.
Bốn phía quanh Mệnh Cung đã xuất hiện một ít hoa văn lấp loé quang mang.
Trừ100 ngày.
Trừ 200 ngày.
Trừ 300 ngày.
Giao diện Hệ thống biểu hiện tuổi thọ còn lại là 287 năm. Cũng may Mệnh Cách ưu tiên hấp thu thọ mệnh chứ không phải thọ mệnh nghịch chuyển nên ngoại hình Lục Châu không có thay đổi gì.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng tăng tựa như bị người dùng dao rạch từng nhát vào đan điền khí hải, nhưng mặt Lục Châu vẫn không đổi sắc.
Két.
Khu vực Mệnh Cách trên Mệnh Cung rốt cuộc cũng được lấp đầy.
Trong khoảnh khắc, một đạo lưu quang chạy dọc theo các đạo văn trên Mệnh Cung, nối liền toàn bộ Mệnh Cách lại với nhau.
Điều này có nghĩa là viên Mệnh Cách thứ năm đã hoàn thành.
Lục Châu gọi pháp thân cỡ nhỏ ra quan sát.
Màu sắc pháp thân trở nên đậm hơn, trên đầu pháp thân đội một chiếc vương miện màu vàng kim.
“Thống trị?”
Lục Châu nhớ lại khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ly, trên đầu pháp thân của Lục Ly cũng có đội một chiếc vương miện. Nói cách khác, khai viên Mệnh Cách thứ năm sẽ xuất hiện vương miện, mà bản thân viên Mệnh Cách thứ năm của Lục Châu vừa hay lại có năng lực thống trị.
Lục Châu thu hồi pháp thân. Lần này hắn không thí nghiệm lực lượng Mệnh Cách trong Dưỡng Sinh điện. Năng lực thống trị không biết nên kiểm trắc bằng cách nào.
Mệnh Cung lại to lên một chút, có thể thấy hạn mức khai Mệnh Cách của Lục Châu không chỉ dừng lại ở con số năm.
Nguyên khí bên trong đan điền và khí hải cũng cường đại hơn trước gấp mấy lần.
“Chỉ khai thêm một Mệnh Cách lại đề thăng nhiều như vậy?”
Lục Châu cảm thấy không thể hiểu được.
Nếu vậy, sau khi vượt qua một Mệnh Quan thì lực lượng còn tăng đến cỡ nào?
Lục Châu cất kỹ viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, đợi chừng nào Anh Chiêu chịu đến thì tính tiếp. Nếu nó không đến, Lục Châu sẽ đưa viên Mệnh Cách Chi Tâm này cho đồ đệ sử dụng.
Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di cũng được cất giữ cẩn thận, Lục Châu muốn ổn định cảnh giới trước mới tiếp tục khai Mệnh Cách thứ sáu.
Khai Mệnh Cách có thể được xem như quá trình “phẫu thuật”, liên tục khai Mệnh Cách chẳng khác nào là mổ đi mổ lại trên vết thương chưa lành lặn. Muốn xác suất phẫu thuật thành công thì đương nhiên phải chọn thời điểm thân thể khoẻ mạnh nhất.
Nhớ lại trạng thái nghỉ ngơi của Đương Khang, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư !
Hình ảnh hiện ra.
Chư Hồng Cộng thở hồng hộc nói: “Đã là viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ tư rồi… không có tác dụng gì cả, ta không có chút cảm giác nào! Lão Lục, đời này ta vô duyên với Thiên Giới Bà Sa rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận