Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1115

Năm tên Hắc Ngô Vệ đang sóng vai phi hành đột nhiên xoay người, năm cánh tay nối liền thành một đường thẳng, thân ảnh cả năm người loé lên rồi lại biến mất.
Chưởng ấn của Lục Châu chụp vào khoảng không.
Hả? Đây rốt cuộc là chiêu gì?
Lục Châu quay đầu nhìn lại, các đồ đệ vẫn bình yên vô sự. Lúc này hắn nhìn thấy Tư Vô Nhai cưỡi trên lưng Đế Giang bay về phía mình.
Lục Châu truyền âm nói: “Đừng lại đây.” Đám Hắc Ngô Vệ hẳn là đang ẩn thân không xa, một khi đồ đệ bị bắt làm con tin thì không dễ xử lý.
Nghe sư phụ nói, Tư Vô Nhai và Đế Giang lăng không dừng lại, đứng cách Lục Châu hơn ngàn mét, truyền âm hỏi: “Sư phụ, bọn hắn là ai?”
“Hắc Ngô Vệ, đều là Thiên Giới Bà Sa.”
Về phương diện này Tư Vô Nhai lý trí hơn nhiều. Hắn bay lên cao quát sát đại địa rồi truyền âm nói: “Sư phụ, người bay về hướng bắc đi, bọn hắn nhất định đến từ phương bắc.”
“Không được, nếu bọn hắn giở trò, các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Lục Châu nói, sau đó thi triển thính lực thần thông.
Lần này không còn tiếng tim đập, bốn phía cực kỳ yên tĩnh.
Lục Châu chậm rãi đi về phía rừng cây, cứ đi được vài mét sẽ dừng lại lắng nghe và quan sát một lần.
“Lão phu cho các ngươi cơ hội, các ngươi không quý trọng, lại muốn khiêu khích lão phu…”
Lục Châu thu hồi thính lực thần thông để tiết kiệm Thái Huyền chi lực. Hắn muốn dùng tu vi để cảm giác động tĩnh xung quanh.
Lúc này, phía trước chợt truyền đến âm thanh: “Lão tiên sinh cần gì phải hùng hổ doạ người?”
Lục Châu tung chưởng. Vù! Chưởng ấn đánh vào thân cây đại thụ, đại thụ lập tức hoá thành bã vụn nhưng không có lấy một bóng người.
“Ba viên Mệnh Cách Chi Tâm này bọn ta để lại, chúng ta xoá bỏ chuyện này có được không? Trước đây đã mạo phạm, nhóm chúng ta tổn thất một người, xem như là đền tội. Lão tiên sinh thấy thế nào?”
Rất thức thời. Lục Châu vừa quan sát vừa suy tư. Dừng lại tại đây cũng là lựa chọn không tồi…
Nhưng đúng lúc này từ một mảnh rừng ở phía bắc đột nhiên truyền tới giọng nói âm lãnh:
“Giết hắn, nếu không các ngươi sẽ chết.”
“Vũ… Vũ đại nhân?!”
Vũ đại nhân? Người mà Hắc Ngô Vệ cũng phải dùng kính ngữ, chẳng lẽ là Thẩm Phán Giả?
Lần này lão phu chơi lớn rồi… Bây giờ trốn còn kịp không?
“Vâng.”
Giọng nói kia phảng phất như tới từ địa ngục, từ một nơi xa thăm thẳm, có thể thấy Vũ đại nhân này ẩn nấp ở một chỗ xa xôi, thậm khí còn khinh thường không muốn tự mình ra tay với Lục Châu.
Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, sấm sét cuồng phong nổi lên.
Lục Châu tung người bay lên cao, rốt cuộc nhìn thấy một màn kinh người. Tại năm phương hướng trong thung lũng cắm năm cây cờ màu đen tung bay trong gió, mỗi cây cao tới trăm trượng bao phủ phương viên mấy chục dặm.
“Trận kỳ?”
Hắc sắc trận kỳ cao trăm trượng trông vô cùng quỷ dị. Ngay sau đó, năm trận kỳ bắn ra năm đạo hắc sắc kiếm cương khổng lồ tựa như năm toà pháo đài bắn ra tia laze, không gì không phá được.
Năm tên Hắc Ngô Vệ đứng phía sau năm trận kỳ, tay cầm trường kích phát ra âm thanh cộng hưởng.
Khi năm đạo hắc sắc kiếm cương dồn đến trước mặt, Lục Châu nâng tay, Vị Danh Thuẫn xuất hiện tạo thành đồ án Thái Cực Âm Dương chắn ở phía trước.
Ầm!
Lục Châu bị chấn bay lùi mấy trăm mét. Năm đạo hắc sắc cương ấn vẫn ghim trên Vị Danh Thuẫn khiến khí huyết toàn thân Lục Châu cuồn cuộn.
“Lão phu đã xem nhẹ các ngươi.”
Thái Huyền chi lực! Oanh! Năm tia kiếm cương bị Vị Danh Thuẫn triệt tiêu. Năm trận kỳ tung bay trong gió lại phát ra âm thanh ông ông, hắc sắc kiếm cương tiếp tục hình thành rồi đánh tới.
Đây chính là thực lực của Hắc Ngô Vệ?
Lục Châu không lui mà tiến, thân ảnh loé lên xuất hiện ở phía trước, tránh thoát đám hắc sắc kiếm cương. Nhưng dưới sự khống chế của trận kỳ, hắc sắc kiếm cương lại không ngừng xuất hiện, uy lực càng lúc càng mạnh.
Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước như một cây dù, kiếm cương bị Vị Danh Thuẫn bức lui, Lục Châu thừa cơ tiến lên, gọi ra kim sắc tinh bàn bắn ra năm đạo hoả cương quang trụ.
Phanh phanh phanh phanh phanh!
Năm tên Hắc Ngô Vệ đặt hai tay lên trận kỳ, gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa truyền năng lượng, hắc sắc kiếm cương xuất hiện không ngừng nghỉ mài mòn năm đạo hoả cương quang trụ đến không còn gì, sau đó tiếp tục tấn công về phía Lục Châu.
Hiện tại Lục Châu đã bị nguy hiểm bao trùm. Một khi Thái Huyền chi lực dùng hết thì hắn xong đời.
“Kết Định Ấn. Lục Hợp Đạo Ấn.”
Kiếm cương bắn tới bị văng ngược ra, Lục Châu tiếp tục tiến về phía trước. Lần này năm tên Hắc Ngô Vệ ném trường kích vào trận kỳ.
Trường kích xoay tròn quanh trận kỳ, năm thanh trường kích toả ra hắc quang nhàn nhạt. Được trận kỳ gia trì năng lượng, năm thanh trường kích xuyên thủng hư không công phá về phía Lục Châu.
Cùng lúc đó, hắc sắc kiếm cương xuất hiện đầy trời phụ trợ cho năm thanh trường kích.
Trong thời khắc nguy cấp, Tư Vô Nhai truyền âm nói: “Sư phụ, Hải Hồn Châu!”
Nghe được lời nhắc nhở, Lục Châu lấy Hải Hồn Châu ra thôi động nguyên khí.
Lấy Hải Hồn Châu làm trung tâm, nhiệt độ trong phương viên ngàn mét đột nhiên giảm xuống. Tuyệt Đối Linh Độ!
Toàn bộ năng lượng trong khu vực đều bị băng phong đông cứng lại, hắc sắc kiếm cương cũng hoàn toàn đóng băng, năm cây trận kỳ biến thành băng điêu.
Năm tên Hắc Ngô Vệ lập tức đồng thanh hô: “Rút.”
“Muốn đi? Muộn rồi.”
Không có hắc sắc kiếm cương ngăn cản, Lục Châu như cá gặp nước, toàn thân loé lên rồi xuất hiện bên cạnh một tên Hắc Ngô Vệ, tung ra chưởng ấn.
“Cản.”
Trên bộ khôi giáp của Hắc Ngô Vệ có đạo văn bừng sáng lên, hắc sắc tinh bàn xuất hiện trước ngực.
“Ngươi cản không được!”
Chưởng ấn mang theo Thái Huyền chi lực hùng hồn đánh tới.
“A !”
Tinh Bàn trước ngực Hắc Ngô Vệ co lại, dung nhập vào trong cơ thể.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Đám Hắc Ngô Vệ còn lại thấy vậy lập tức từ bốn phía đánh tới.
Lam liên nở rộ, Thái Huyền chi lực lại lần nữa bức lui bốn tên Hắc Ngô Vệ, bốn tên lập tức bị đánh bay ra ngoài. Cảnh này giống hệt lúc Lục Châu đánh giết tên Hắc Ngô Vệ đầu tiên ở Đông Lâm sơn mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận