Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1019

Lúc này Lục Châu mới có thể ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là một toà pháp thân cao đến vô hạn, toàn thân toả ra ánh sáng màu đen. Toà hắc liên khổng lồ dưới chân pháp thân không ngừng xoay tròn, hắc liên toả sáng lấp lánh.
Hắc sắc… cũng có quang mang.
Trên đầu pháp thân đội một chiếc vương miện màu đen có mười đỉnh nhọn. Giữa trán pháp thân khắc một đoá liên hoa sáng lấp lánh. Sau lưng pháp thân có một tinh bàn hình tròn đang lơ lửng.
Đây chính là… Thiên Giới Bà Sa?!
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía trán pháp thân, nơi đó có một vị nam tử thân mặc nho bào, hàng lông mày toả ra khí thế vô cùng oai hùng.
Người đó không quay đầu lại, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống.”
Ầm! Thiên Giới Bà Sa vọt ra khỏi sơn mạch, rốt cuộc xuất hiện dưới ánh mặt trời, quang minh tái hiện!
Đám tu hành giả đang chữa thương bên ngoài ngẩng đầu trợn trừng mắt nhìn hắc sắc pháp thân vừa xông ra khỏi đại liệt cốc!
Dưới ánh trời chiều, hắc quang toả ra ánh sáng chói mắt như mây đen trùm kín cả bầu trời.
“Thiên Giới Bà Sa! Là Thiên Giới Bà Sa! Mau lui lại! Mau lui lại!”
Đám tu hành giả chấn kinh, vội vàng bay ngược ra sau tránh né. So sánh với Thiên Giới Bà Sa, bọn hắn nhỏ bé chẳng khác nào ruồi muỗi.
Thiên Giới Bà Sa vọt ra, dung nham cũng phun ra ngoài phá huỷ cây cối khắp mấy chục dặm. Dãy sơn mạch trong tích tắc biến thành biển lửa.
“Thiên Giới Bà Sa hắc liên… Xong, hồng liên giới xong đời!!”
Các tu hành giả nhìn thấy cảnh này đều sinh lòng tuyệt vọng. Lúc này, một số tu hành giả tinh mắt bỗng nhìn thấy trong tay pháp thân Thiên Giới Bà Sa có một toà Phật Tổ kim thân sừng sững không ngã, tựa như bình nước thánh trong tay Bồ Tát đón gió mà đứng.
“Là vị cường giả đã đánh bại Dư Trần Thù!”
“Không ngờ hắn nằm trong tay Thiên Giới Bà Sa mà không chết!”
“Không có ích gì đâu… hắc liên xuất thế, tai nạn hàng lâm!”
Toàn bộ tu hành giả giờ phút này đều cảm thấy bản thân mình nhỏ bé vô lực đến tột cùng.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ được là, Thiên Giới Bà Sa dường như không để ý tới các tu hành giả nhỏ yếu khác, tiếp tục bay lên không trung rồi quay đầu phi hành về phương đông, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
Lục Châu cố nén kinh ngạc mà nhìn nam tử nho nhã đứng trên trán pháp thân hắc liên.
Nam tử nho nhã cũng nhìn Lục Châu và mấy tầng phòng ngự dày đặc quanh người hắn, sau đó nhìn sang Dư Trần Thù.
Không đợi Lục Châu mở miệng hỏi, nam tử nho nhã lại nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt thở dài:
“Con người ơi con người, vẫn luôn là loài động vật thích nội chiến nhất. Khi nào thì các ngươi mới có thể ngừng tranh đấu vô nghĩa như thế… Hãy nhìn xa trông rộng hơn một chút đi.”
Lục Châu nhíu mày nhìn lại bảng thời gian, chỉ còn ba phút.
Nhìn pháp thân Thiên Giới Bà Sa đang lao đi vùn vụt, Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ngươi đang đi đâu?”
“Vô Tận Hải.”
“Đến đó làm gì?” Lục Châu hỏi tiếp.
Nam tử nho nhã liếc nhìn Lục Châu, thản nhiên nói: “Ngươi nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”
Lục Châu tự suy xét lại thái độ của mình. Có lẽ do nhập vai suốt một khoảng thời gian quá dài nên khí chất này đã không thể sửa được, cho dù đối phương có là ai đi nữa.
“Ân nhân cứu mạng?”
“Thôi vậy… có lẽ ngươi có đủ năng lực để trốn khỏi dòng dung nham.” Nam tử nho nhã khẽ vung tay, toà pháp thân biến mất.
Lục Châu và Dư Trần Thù đang hôn mê lăng không lơ lửng giữa trời.
Nam tử nho nhã nói: “Nếu ngươi có thể đuổi kịp ta, ta sẽ trả lời những câu hỏi của ngươi.”
“Được.” Lục Châu gật đầu đồng ý.
Nam tử nho nhã lắc đầu rồi thở dài một tiếng: “Càng nhỏ yếu sẽ càng tự phụ…”
Ông!
Nam tử biến mất.
Nhanh như vậy sao?
Lục Châu không suy nghĩ nhiều, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong chỉ còn ba phút, thân ảnh hắn lập tức lấp loé về phía Vô Tận Hải.
Lục Châu có thể nhận ra vị đại năng Thiên Giới Bà Sa này không có sát tâm, nếu không người này đã không ra tay cứu hắn. Đương nhiên tự mình Lục Châu cũng có thể rời khỏi dòng dung nham.
Chuyện vừa rồi đã nghiệm chứng được phỏng đoán của Lục Châu. Chỗ sâu bên trong Thiên Luân hạp cốc đúng là tương tự với lạch trời ở kim liên giới, là thông đạo kết nối giữa hai giới.
Nếu vị Thiên Giới Bà Sa này động sát tâm, Lục Châu chỉ còn một cách duy nhất là dùng toàn bộ điểm công đức đổi thành thẻ Một Kích Chí Mạng để giết hắn.
Cũng may chuyện như vậy đã không xảy ra.
Một lát sau, bên bờ biển.
Mặt biển yên ả phản chiếu ánh nắng chiều tà, sóng biển trắng xoá vỗ nhẹ vào bờ.
Ông !
Một toà hắc sắc pháp thân đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất. Nam tử nho nhã từ từ hạ xuống bãi cát trắng, gió biển thổi vào mặt hắn.
Hắn không tiếp tục phi hành mà bước từng bước trên bãi cát đi về phía biển. Cảnh hoàng hôn trên biển đẹp vô hạn đã hoàn toàn hấp dẫn hắn.
Hắn ung dung thở dài một tiếng, trên mặt lại hiện ra vẻ phiền muộn, dường như đang lưu luyến không rời với cảnh sắc nơi này.
Hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống.
Ông !
Bên tai hắn đột nhiên truyền tới âm thanh năng lượng cộng hưởng. Hắn quay đầu nhìn lại.
“A?”
Một toà kim sắc pháp thân đang lấp loé tại chân trời rồi xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Ngay sau đó pháp thân biến mất, nguyên khí trong cơ thể Lục Châu bỗng dưng khô kiệt, từ trên bầu trời rơi xuống.
Trong mắt nam tử nho nhã loé lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất. Lục Châu đã thành công đuổi kịp hắn.
Nam tử nho nhã chắp tay sau lưng, nhìn về phía biển xanh vô tận. “Ngươi có thể đuổi kịp ta…”
Trạng thái đỉnh phong biến mất, hai lần sử dụng đại thần thông cuối cùng là Lục Châu dùng tu vi còn sót lại trong người để thi triển. Thiên Giới Bà Sa quả nhiên vô cùng mạnh mẽ.
“Không đáng nhắc tới.” Lục Châu bước tới đứng cạnh nam tử.
“Ta tên là Lục Ly.” Nam tử chủ động xưng tên.
“Lục Châu.”
Lục Châu vốn định nói mình là Cơ Thiên Đạo, nhưng vừa nghe được đối phương tên Lục Ly, hắn lập tức sửng sốt… Con người là loài động vật rất kỳ diệu, thường chỉ cần một hai câu nói, hoặc chỉ là cùng họ với nhau cũng đủ để rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận