Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1570

Diệp Duy đã vượt qua giai đoạn thống khổ và giãy giụa từ lâu, hiện tại hắn khá bình tĩnh, đạm mạc nói:
“Diệp Chính vì lợi ích cá nhân lại hại nhiều đệ tử Nhạn Nam Thiên như vậy, ta đã thay các vị tiên hiền thanh lý nội bộ.”
Tần Nhân Việt gật đầu: “Thừa dịp ta vẫn còn ở đây, các ngươi có nghi vấn gì thì cứ hỏi.”
Nghi vấn?
Hiện tại nghi vấn lớn nhất của đám người đều là thân phận và lai lịch của vị lão tiên sinh này. Nhưng bọn hắn nào dám hỏi, chỉ có thể giữ im lặng.
Chân nhân đã qua đời, Thác Bạt gia tộc và Nhạn Nam Thiên rất nhanh sẽ không còn huy hoàng trước kia. Cho dù biết rõ thì có còn ích lợi gì đâu?
Bốn phía không người lên tiếng.
Tần Nhân Việt bèn gọi thẳng tên: “Thác Bạt trưởng lão, ngươi nói đi.”
Thác Bạt Hoành hít sâu một hơi nói: “Có Tần chân nhân chủ trì công đạo, ta đương nhiên tán đồng, không có bất kỳ nghi vấn nào.”
“Nếu đã không có nghi vấn, vậy ngày hôm nay ngươi đến đây hưng sư vấn tội thì nên xin lỗi.” Tần Nhân Việt nói.
Thác Bạt Hoành xoay người nói với Diệp Duy và các đệ tử Nhạn Nam Thiên:
“Trước đó ta hiểu lầm, ta xin bồi tội với Diệp trưởng lão và toàn thể Nhạn Nam Thiên, mong các vị thứ lỗi cho ta.”
Diệp Duy nào còn tâm tình tính toán mấy chuyện này.
Diệp chân nhân đã chết, bọn hắn cũng chẳng còn sức sống, ai nấy đều mặt ủ mày chau.
Tần Nhân Việt nói: “Còn gì nữa không?”
“Này…” Thác Bạt Hoành có chút mộng bức. Đã xin lỗi rồi, còn muốn gì nữa?
Thác Bạt Hoành ngẩng đầu, phát hiện Tần Nhân Việt đang nháy mắt với mình, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng khom người nói với Lục Châu:
“Chuyện này là lỗi của chân nhân, không liên quan đến lão tiên sinh. Mong lão tiên sinh đừng trách.”
Lục Châu trầm mặc không nói. Dù sao việc này do Tần Nhân Việt xử lý, Lục Châu không muốn nhúng tay.
Thấy Lục Châu không nói gì, Thác Bạt Hoành lại ngẩng đầu nhìn Tần Nhân Việt, thấy Tần Nhân Việt nháy nháy mắt lần nữa.
Thác Bạt Hoành cạn lời.
Ngày thường đều là người khác đoán ý hắn, hiện tại bảo hắn đoán ý người khác, đương nhiên là không quá am hiểu.
Thấy hắn ngơ ngác, Tần chân nhân xoay người hỏi Lục Châu: “Lục huynh, ta xử lý như vậy huynh có hài lòng không?”
“Đã giao cho ngươi chủ trì, lão phu đương nhiên tin tưởng ngươi.” Lục Châu nói.
Thác Bạt Hoành như có điều suy nghĩ. Rốt cuộc hắn cũng có linh cảm, lập tức nói:
“Lão tiên sinh, ta có hai khối Huyền Vi Thạch, là do Thác Bạt gia tộc cực khổ tìm kiếm suốt mấy năm mới tìm ra được.”
Nói xong hắn xoay người vung tay áo với một tu hành giả lớn tuổi, ra lệnh cho đối phương trở về lấy Huyền Vi Thạch.
“Không cần.” Lục Châu phất tay.
Lục Châu không có thời gian chờ đợi bọn hắn.
Thác Bạt Hoành giật mình. Theo lý thuyết hắn nên thấy vui vẻ mới đúng, nhưng khi bị cự tuyệt lại cảm thấy không an lòng. Hoặc có lẽ đã đắc tội quá sâu, hai khối Huyền Vi Thạch không đủ để giải quyết sự tình.
Thác Bạt Hoành cắn răng lấy ra một khối ngọc phù bạch sắc, đi tới trước mặt Lục Châu trình lên: “Mong lão tiên sinh không ghét bỏ.”
Triệu Dục cười nói: “Vậy mà ngươi cũng cam lòng.”
“Ngọc phù truyền tống tập thể?” Vu Chính Hải đã nhìn thấy Phạm Trọng sử dụng thứ này, có chút ấn tượng mơ hồ.
Lục Châu nhìn ngọc phù, có chút do dự.
Hôm nay mục đích lão phu tới đây không phải để đòi mấy đồ vật này, suy cho cùng lão phu đâu phải thổ phỉ lưu manh, doạ dẫm người ta giao ra bảo bối là rất xấu.
Nhưng mà… ngọc phù truyền tống tập thể là đồ tốt thật sự.
Không chỉ kịp thời giữ mạng, còn có thể cấp tốc trở về chi viện. Hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nghiêm trọng, nói không chừng tại kim liên giới sẽ bộc phát tai nạn bất ngờ.
Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, Thác Bạt Hoành lại nói:
“Lão tiên sinh xin đừng cự tuyệt, vật này là ta thành tâm thành ý giao ra.”
Lục Châu nói: “Oan có đầu nợ có chủ, Thác Bạt Tư Thành sai sao có thể quy kết lên đầu các ngươi?”
Trong lòng Thác Bạt Hoành mừng rỡ không thôi, vội vàng đưa ngọc phù tới trước mặt Lục Châu: “Đa tạ lão tiên sinh! Mong lão tiên sinh thu nhận ngọc phù này.”
“Thôi được rồi… lão tứ.” Lục Châu vung tay.
Minh Thế Nhân gật đầu, tiện tay trảo một cái, ngọc phù bay vào lòng bàn tay hắn.
Thác Bạt Hoành không khỏi thở phào một hơi.
“Hôm nay đã quấy rầy, ngày khác chúng ta sẽ trở lại thỉnh tội với các vị trưởng lão Nhạn Nam Thiên. Xin cáo từ.” Thác Bạt Hoành hiểu rõ lúc này nên rời đi, ở lâu sẽ sinh biến.
Diệp Duy nói: “Không tiễn.”
Vù vù vù. Đám người Thác Bạt gia tộc đạp không bay lên, phi hành về phía chân trời rồi mất dạng.
Bay được trăm dặm, Thác Bạt Hoành mới ngừng lại, xoay người quan sát ngọn sơn phong Nhạn Nam Thiên.
“Đại trưởng lão, chẳng lẽ cứ để chân nhân chết như vậy?” Một tên đệ tử không tiếp nhận được hiện thực này lên tiếng.
Thác Bạt Hoành trầm giọng nói: “Triệu công tử sẽ không nói dối, ngay cả Tần chân nhân cũng phải cung kính với hắn, ngươi còn muốn làm gì?”
Đám người không thể phản bác.
“Đại trưởng lão, nếu tất cả đều là thật, lão tiên sinh kia trông tướng mạo không phải kẻ cùng hung cực ác. Ngọc phù truyền tống của chúng ta trân quý biết bao nhiêu, nếu hắn không lấy, sao chúng ta không giữ lại?”
Chân nhân không còn, Thác Bạt gia tộc tất phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, e là sắp tới càng thêm khó sống.
Thác Bạt Hoành thở dài nói: “Các ngươi vẫn còn quá trẻ.”
Thác Bạt gia tộc và Lục Châu chẳng có giao tình gì, ngược lại còn có thù. Nếu chỉ dùng miệng đã có thể giải quyết vấn đề thì người ta còn cần phải tu hành làm gì?
Đưa mắt nhìn Thác Bạt gia tộc rời đi, Tần Nhân Việt gật đầu nói: “Lục huynh có hài lòng không?”
Lúc này Lục Châu bỗng lắc đầu.
Tần Nhân Việt giật mình hỏi: “Ý của Lục huynh là?”
“Tần Nại Hà.”
Nghe được ba chữ này, Tần Nhân Việt nhướng mày: “Lục huynh biết người tự do của Tần gia?”
“Đâu chỉ biết.”
“Người này là phản đồ Tần gia, Mạch Thương chết oan uổng chắc chắn có liên quan đến hắn. Nếu Lục huynh biết rõ tung tích của hắn mong rằng hãy báo cho ta.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Hắn bây giờ là người của lão phu.”
Tần Nhân Việt: “?”
Đám đệ tử Tần gia lộ vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận