Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 920

“Nếu ta không nhìn nhầm thì hình như có cửu diệp bị người đánh giết. Chẳng lẽ là… Diệp trưởng lão?”
“Không có khả năng, từ trước đến giờ chỉ có Diệp trưởng lão giết người khác thôi!”
Trận pháp trên Vạn Trượng Đà Sơn đã hình thành, bao trùm bốn phía, đạo văn trên bầu trời lưu chuyển không ngừng.
Lúc này, có đệ tử đã quan sát xong bèn hô lên: “Trong hố không có người!”
Trong hố sâu hình bàn tay chỉ có một cái hố nhỏ hình người, còn lại chẳng có ai. Trong hố nhỏ hình người còn có vết máu.
“Sao có thể? Ta rõ ràng đã nhìn thấy có tu hành giả hồng liên rơi xuống, lại còn là cửu diệp!” Có đệ tử nói lớn.
Những người khác cũng không hiểu được vì sao, bèn lần lượt nhảy xuống hố sâu để tìm kiếm… nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thấy gì.
“Thật kỳ quái… người đâu rồi?”
“Người đó bay từ Trung Chỉ Phong ra, chẳng lẽ thật sự là Diệp trưởng lão?!”
Sắc mặt mọi người trắng bệch, đám tu hành giả Nguyên Thần cảnh vội vàng bay về phía Trung Chỉ Phong rồi đáp xuống biệt viện của Diệp Chân.
Nhìn thấy lỗ hổng hình người trên vách tường và cây hoa anh đào, đám đệ tử bèn đi tới cửa đạo trường, khom người nói:
“Đệ tử bái kiến Diệp trưởng lão!”
Trong đạo trường hoàn toàn yên tĩnh khiến đám người nghi hoặc vô cùng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp trưởng lão không có khả năng không nhìn thấy.
Bọn hắn lấy hết can đảm bước đến gần đạo trường, quy củ của Trung Chỉ Phong đó là nếu không được Diệp Chân cho phép thì không ai được phép đến gần đạo trường, ngoại trừ đệ tử quan môn của hắn ra. Thế nên đám đệ tử Phi Tinh Trai cực kỳ cẩn thận.
Khi bọn hắn đến gần, đệ tử quan môn Giang Tiểu Sinh đột nhiên kéo cửa ra mắng to: “Cút!”
Đám đệ tử sững sờ, không ai dám có bất kỳ nghi vấn nào, vội vàng khom người rời khỏi đó.
“Cảnh cáo các ngươi, ai còn dám tự tiện xông vào đạo trường của sư phụ ta sẽ bị nghiêm trị không tha.” Trong mắt Giang Tiểu Sinh lộ ra hung quang.
Đám đệ tử run rẩy bỏ chạy. Giang Tiểu Sinh lúc này mới đóng cửa gỗ lại, trên mặt ướt đẫm mồ hôi. Hắn vỗ vỗ ngực, ngưng trọng nói: “Mạnh Trường Đông sao có thể giết được sư phụ?!”
Trong một vùng rừng núi phía bắc Vạn Trượng Đà Sơn, ánh hoàng hôn len lỏi giữa rừng cây, sắc trời dần dần tối.
Dưới một gốc đại thụ, Diệp Chân chống một tay xuống đất, phun ra một vũng máu. Hắn thở hổn hển rồi ngồi phịch xuống, tựa lưng vào gốc cây ngẩng đầu nhìn đám đệ tử bát diệp truy kích Lục Châu.
“Ngươi... rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Diệp Chân từ từ bình phục, hắn phất tay phủi sạch cát bụi trên nho bào, sửa sang lại cổ áo. Dù vậy trên cổ áo vẫn còn dính không ít máu tươi.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy vết máu này Diệp Chân bỗng tâm phiền ý loạn, tức giận giật bộ nho bào trên người xuống quăng ra phía trước.
Phụt !
Nghiệp Hoả xuất hiện thiêu đốt, bộ nho bào trong nháy mắt tan biến thành tro bụi.
Trên thân Diệp Chân chỉ còn lại một bộ trường bào trắng. Diệp Chân sửa sang bộ trường bào, tâm tình dần bình phục trở lại.
Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hô hấp thổ nạp…
...
Cùng lúc đó, Lục Châu bay khỏi khu vực trận pháp Vạn Trượng Đà Sơn, tiến vào một mảnh rừng khác ở phía bắc.
Lục Châu không tiếp tục phi hành mà lăng không dừng lại, đứng im bất động. Không bao lâu sau năm tu hành giả bát diệp của Phi Tinh Trai đã đuổi tới.
“Kẻ nào lớn mật dám xông vào Phi Tinh Trai?”
Lục Châu chậm rãi xoay người lại.
Năm người kia lập tức cả kinh. “Mạnh trưởng lão?”
“Các ngươi đang đuổi theo lão phu?” Lục Châu hỏi lại. Khí thế, giọng điệu nói chuyện và ánh mắt hoàn toàn khác biệt với Mạnh Trường Đông.
“Mạnh Trường Đông, ngươi làm trò gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi định bàn giao với Diệp trưởng lão thế nào?”
“Mạnh trưởng lão, pháp thân hồng liên xuất hiện trên Trung Chỉ Phong là của ngươi sao? Vì sao lại làm như thế?”
Năm người thay nhau chất vấn, mà sắc mặt Lục Châu vẫn hờ hững.
“Chỉ là bát diệp cũng dám khiêu khích lão phu?” Lục Châu nhấc tay, chưởng ấn lóng lánh kim quang bay ra ngoài, dưới chân xuất hiện toà kim liên cửu diệp, Kim Diễm bốc cháy rừng rực.
Năm người lập tức cả kinh. “Kim liên nghiệp lực! Không xong rồi, chia nhau ra chạy trốn!”
Có người tự đưa đầu đến, Lục Châu sao lại không nhận. Năm người này còn tưởng rằng mình đang đuổi theo kẻ bị Diệp Chân đánh trọng thương.
Năm người phân tán ra năm hướng. Chưởng ấn đánh trúng một người khiến hắn rơi xuống đất.
Hắn nằm ngửa dưới đất, sắc mặt kinh hãi nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Chỉ thấy sau lưng Lục Châu xuất hiện pháp thân mười lăm trượng, Kim Diễm cháy hừng hực, trong tay Lục Châu xuất hiện một cây cung tinh xảo, năm ngón tay kéo căng cung tiễn.
Bốn đạo tiễn cương toả ra lam quang rạng rỡ lao vụt đi mang theo hoả diễm đang không ngừng thiêu đốt bắn về phía bốn người chạy ở bốn hướng khác nhau.
Lục Châu không nhìn đến bốn người này, bốn tiễn vừa rồi không chỉ tiêu hao một phần hai lực lượng phi phàm mà còn sử dụng cả Kim Diễm, lại thêm lực lượng của cửu diệp, nếu bốn người này còn sống mới là không thể lý giải nổi.
Pháp thân biến mất, Vị Danh Cung tiêu thất, Kim Diễm và lam quang trên tay tiêu tán. Dung mạo Lục Châu từ từ khôi phục thành bộ dạng vốn có.
Tu hành giả bát diệp nằm dưới đất cách Lục Châu trăm mét nhìn lão giả đang từng bước tiến về phía mình với vẻ sợ hãi không cách nào che giấu.
Bên tai Lục Châu vang lên bốn tiếng thông báo liên tục:
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Chỉ trong chớp mắt đã có thêm mười ngàn điểm, Lục Châu không vui sao được. Lục Châu nhìn chằm chằm vào tên bát diệp duy nhất còn sống sót, vừa vuốt râu vừa lắc đầu nói: “Thích đuổi theo lão phu đến vậy sao?”
Nam tử kia lúc này đã chẳng còn tôn nghiêm gì, dập đầu ầm ầm xuống đất không ngừng cầu xin: "Mạnh trưởng lão, xin tha mạng… à không, lão tiền bối tha mạng, lão tiền bối tha mạng!"
"Diệp Chân rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Nhớ lại tiếng thông báo ban thưởng sau khi Diệp Chân chết, Lục Châu cảm thấy vô cùng quỷ dị. Rõ ràng là pháp thân hồng liên vậy mà lại không có ban thưởng địa giới… Vừa rồi dùng tiễn cương giết chết bốn tên bát diệp cũng được ban thưởng, sao giết Diệp Chân lại không có?
Bạn cần đăng nhập để bình luận