Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1801: Lựa chọn

“Ta xem ngươi còn chạy đi đâu!” Đoan Mộc Sinh truy kích không ngừng.
Biết được chân tướng, Đoan Mộc Điển đương nhiên sẽ không lại ra tay, ngược lại còn cẩn thận tránh né sợ làm bị thương Đoan Mộc Sinh. Mà thương pháp của Đoan Mộc Sinh đã rất cao thâm, từ khi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì càng thêm mạnh mẽ, tử long dài đến trăm trượng quét ngang bốn phương tám hướng khiến đám người xung quanh phải lùi về sau.
“Ha ha, tiểu tử… một chiêu này của ngươi rất hay.”
Đoan Mộc Sinh tức giận, thương cương càng thêm mù mịt. Điệp Lãng Thiên Trọng, Liệu Nguyên Bách Kích!
“Hay lắm, thiên phú và căn cốt đều không tệ, lực lượng bộc phát thật mạnh!” Đoan Mộc Điển vừa chống đỡ vừa khen ngợi không ngừng, đám người Ma Thiên Các nghe mà còn xấu hổ giùm.
Lục Châu lắc đầu nói: “Đoan Mộc Điển, sao ngươi không đánh lại?”
“Không cần thiết.”
“Ngươi đánh không lại đồ nhi của lão phu?” Lục Châu giễu cợt.
“Chuyện cười! Lão tử đường đường là đại thánh nhân, sao có thể thua hắn?”
“Lão phu chỉ thấy ngươi đang bị đuổi đánh liên tục, chạy trốn khắp nơi.”
Đoan Mộc Điển cũng cảm thấy xấu hổ, không nhịn được lên tiếng: “Ngươi đừng có khích tướng. Kẻ này thiên phú không tồi, lực lượng cương mãnh, là nhân tài khó gặp!”
Lão già này đúng là không cần mặt mũi.
Đoan Mộc Sinh càng nghe càng tức giận, lửa giận bốc lên ngập trời, pháp thân hiện ra bùng phát lực lượng, tử long vây quanh pháp thân khiến nó biến thành hai màu hắc kim.
Đoan Mộc Điển bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay, cau mày nhìn toà pháp thân trước mặt: “Bách Kiếp Động Minh? Kim sắc pháp thân?”
Đoan Mộc Sinh trừng mắt nhìn Đoan Mộc Điển. “Pháp thân gì không quan trọng, có thể đánh bại đối thủ chính là pháp thân tốt!”
Oanh!
Tử long phóng lên cao, tử khí trong mắt Đoan Mộc Sinh từ từ lan tràn ra toàn thân, lực lượng suy bại cũng bao trùm cơ thể.
Niềm vui khi tìm lại được hậu duệ từ từ nguội xuống, sắc mặt Đoan Mộc Điển trở nên nghiêm túc, bàn tay nhấn xuống: “Đủ rồi!”
Oành!
Không gian ngưng kết, tiếng như kinh lôi chấn nhiếp tứ phương. Tử long cùng hắc khí giằng co mấy giây sau đó bị cưỡng ép hạ xuống. Chưởng ấn đánh vào ngực Đoan Mộc Sinh, đẩy hắn rơi xuống đất.
Chiến đấu kết thúc.
Đại thánh nhân không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã phân rõ thắng bại.
Đoan Mộc Điển tức giận hỏi: “Lão Lục, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Đôn Tang.”
Lục Châu nghiêm mặt, giọng nói hữu lực vang lên:
“Lão phu thu hắn làm đồ đệ, truyền cho hắn năng lực tự bảo vệ mình, một tay nuôi hắn khôn lớn. Cho dù hắn chết cũng không đến lượt ngươi khoa tay múa chân với lão phu!”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ lão phu nói không đúng? Từ nhỏ hắn đi theo lão phu, vận mệnh có biết bao thăng trầm. Ngươi thành chân nhân đi tới Thái Hư, có từng nghĩ tới Đoan Mộc gia vì mình mà gặp kiếp nạn?”
Đoan Mộc Điển sửng sốt.
Tu hành giả đi trên con đường tu đạo đều phải chém đứt tình cảm với nhân gian, nhưng điều đó lại đồng nghĩa với vô tình.
Phốc !
Đoan Mộc Sinh phun ra máu tươi, chật vật đứng lên, ngẩng đầu nói: “Ngươi không xứng!”
Nhìn Đoan Mộc Sinh tràn đầy phẫn nộ, Đoan Mộc Điển muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy rất vô lực.
“Ngươi có tư cách gì mà đòi chỉ trích sư phụ ta? Nói ngươi không xứng đã là coi trọng ngươi rồi!”
Lục Châu nhẹ giọng nhắc nhở: “Trưởng ấu có thứ tự, tôn ti khác biệt. Dù sao hắn cũng là tổ tiên của ngươi, không thể quá vô lễ.”
Suy cho cùng, Đoan Mộc Điển cũng là thân bất do kỷ, không thể quá mức trách cứ hắn.
Đoan Mộc Sinh cúi đầu nói: “Vâng.”
Lúc này, Đoan Mộc Điển cũng thở dài một tiếng: “Là ta vô lễ.”
Ơn dưỡng dục lớn hơn trời, huống chi đối với Đoan Mộc Sinh, Lục Châu còn hơn cả phụ mẫu. Quả thật Đoan Mộc Điển hắn không có tư cách phê bình Lục Châu.
Đoan Mộc Điển nhìn Đoan Mộc Sinh, nhếch mép nói: “Tiểu tử, vừa rồi ta ra tay không hề nặng, đừng có giả vờ bị trọng thương như thế, người không biết còn tưởng rằng ta máu lạnh vô tình nha.”
Đoan Mộc Sinh vuốt ngực, nghiêng đầu nhìn sang một bên không thèm ngó Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển hít sâu một hơi: “Ngươi tức giận cũng đúng. Trước kia ta rời khỏi Đoan Mộc gia đi tới tử liên để tìm kiếm đại đạo, đồng thời cũng vì lo lắng nơi đó xảy ra hỗn loạn. Nhưng khi ta trở về, Đoan Mộc nhất tộc đều đã chết. Ta nghe ngóng thông tin, tìm kiếm bọn hắn khắp nơi, ba ngàn nhân khẩu Đoan Mộc gia người chết, người bỏ trốn, chẳng biết đã đi đâu. Ngươi cho rằng ta muốn nhìn thấy điều này sao?”
“Khi tu hành ở tử liên, ta hàng phục Lục Ngô, tu vi tăng lên rất nhiều. Nhưng mà… đây lại là chuyện khiến ta đau lòng nhất trong cuộc đời mình.”
Đoan Mộc Điển nhìn về phía Đoan Mộc Sinh, chân thành nói: “Trên người ngươi có huyết mạch của Đoan Mộc gia, lực lượng bá đạo mà hung mãnh. Cho dù ngươi không muốn nhận ta thì điều này cũng không thể xoá bỏ được.”
Đám người cũng thở dài không thôi. Suy cho cùng bọn hắn đều là người đáng thương, chuyện cũng đã không thể vãn hồi, người nhà cần gì phải trở mặt với nhau?
Đoan Mộc Sinh nghe xong, tâm tình phức tạp vô cùng, hắn do dự nhìn về phía Lục Châu. Không biết nên làm thế nào, Đoan Mộc Sinh chỉ có thể cầu cứu sư phụ.
Lục Châu than nhẹ một tiếng: “Đoan Mộc Điển, hắn quả thật là hậu nhân của ngươi, điểm này không thể thay đổi.”
Đoan Mộc Điển chắp tay nói với Lục Châu: “Ta sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của ngươi.”
“Đều là việc nhỏ. Tuy Đoan Mộc Sinh là đồ nhi của lão phu, nhưng nếu hắn không muốn nhận tổ quy tông thì lão phu cũng sẽ không cưỡng cầu.”
“Ý của ngươi là?”
“Lòng người đều mềm mại, ngươi không nghĩ tới việc bù đắp cho hắn?” Lục Châu nói.
“Nhưng mà…” thân ảnh Đoan Mộc Điển loé lên xuất hiện trước mặt Lục Châu, vung tay thi triển một đạo bình chướng che chắn âm thanh rồi nói, “Nhưng tiểu tử này có vẻ cứng đầu như trâu, chỉ sợ sẽ không chịu nhận ta.”
“Việc này rất đơn giản.”
“Mong Lục huynh chỉ điểm.” Thái độ của Đoan Mộc Điển lập tức trở nên cực kỳ khiêm tốn.
Lục Châu nói: “Có hai lựa chọn. Một, gia nhập Ma Thiên Các. Hai, dẫn đường cho lão phu đến Thiên Khải Chi Trụ khác.”
Đoan Mộc Điển xua tay: “Không được, tuyệt đối không được! Quy củ của Thái Hư ngươi còn rõ hơn ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận