Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1242

Toà kim sắc pháp thân cao một trăm lẻ năm trượng sừng sững xuất hiện, phóng lên tận trời cao. Tinh Bàn xoay tròn, mười hai Mệnh Cách toả sáng rực rỡ, quang mang chói lọi.
Đám người Dương Ngọc Trần đang đứng ngoài tiểu trấn bàn bạc, đột nhiên cảm giác được gì bèn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ngây ngẩn cả người.
Trần Vũ Vương ngồi trong cự liễn đang nổi trận lôi đình, đập vỡ hết món đồ này đến món đồ khác.
Khi pháp thân cao hơn trăm trượng xuất hiện, cơn tức giận của hắn lập tức bị dập tắt như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
“Lão… lão tiên sinh đây là đang cảnh cáo ta.”
Trần Vũ Vương lảo đảo lui lại, ngồi phịch xuống ghế.
“Thôi, không thể trêu vào… Nhân vật như vậy không thể trêu vào đâu!!”
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Cự liễn cũng bị lay động kịch liệt, có lẽ do người cầm lái cũng bị toà pháp thân kia làm cho chấn động.
“Đồ ngu! Lái cho bình ổn vào!”
Trần Vũ Vương sợ hãi hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ban nãy. Nếu lúc đó lão tiền bối xuống tay với hắn thì hậu quả thật khó lường…
Lòng bàn tay hắn lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, hai chân run rẩy phát ra tiếng lách cách.
“…Mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch thì quá nhiều. Chúng ta có tiếp tục dùng kế hoạch gậy ông đập lưng ông không?” Một tu hành giả đứng bên cạnh thấp giọng nói.
Trần Vũ Vương ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: “Trước đó ta đúng là muốn làm như vậy, nhưng bây giờ… không được. Hãy nghĩ cách xin chỉ thị của Hắc Hoàng bệ hạ, hiện tại không phải là thời điểm tiết kiệm tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Tu hành giả kia gật đầu nói: “Tai mắt của chúng ta ở Hắc Diệu liên minh đã hồi báo, Lục lão ma cũng đe doạ và lấy đi mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch của bọn hắn, đồng thời Hắc Tháp và Bạch Tháp muốn lôi kéo Lục lão ma nên đã dâng lên mười lăm phần tinh hoa. Xem ra hắn đang rất cần tài liệu này.”
“Đây là tinh hoa Hắc Diệu Thạch, dùng để đoán tạo vật phẩm hợp cấp, ai mà không cần? Bản vương cũng rất muốn có đây.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó.
Bách tính và tu hành giả cấp thấp trong tiểu trấn đều ngẩng đầu nhìn lên toà pháp thân cao ngất trời kia.
“Kim… kim liên…”
Nghiệp Hoả trên kim liên bốc cháy rừng rực càng khiến toà pháp thân thêm rạng rỡ.
[Ting ! thu hoạch được 350 người thành kính lễ bái, ban thưởng 350 điểm công đức.].
Lục Châu lướt mắt nhìn, trên đường cái có không ít người đang phủ phục dưới đất, không ngừng quỳ lạy.
Mười giây đồng hồ thoáng qua tức thì, pháp thân tiêu tán trong hư không. Tiểu trấn lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lục Châu vuốt râu nhìn Triệu Hồng Phất: “Chỉ cần ngươi có đủ thực lực thì sẽ được người người kính sợ.”
Triệu Hồng Phất vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Mạnh đến mức này thì còn ai dám phân biệt kim liên với hắc liên nữa? Mọi sự kỳ thị đều chỉ tồn tại khi có một bên mạnh một bên yếu. Kẻ yếu sẽ không có tư cách và cơ hội kỳ thị người khác.
“Ngài, ngài… lợi hại như vậy?” Triệu Hồng Phất lắp bắp.
Lục Châu chắp tay sau lưng, ung dung nói: “Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng… Nếu ngươi vẫn không nguyện ý thì hãy rời đi. Từ nay về sau ngươi sống hay chết đều không liên quan đến lão phu.”
Vu Chính Hải cũng lên tiếng:
“Bao nhiêu người tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu để có cơ hội vào Ma Thiên Các mà ngươi còn ở đây do do dự dự. Xem ra ngươi không thích hợp với Ma Thiên Các rồi. Thôi, sư phụ ta nhân từ thấy ngươi đáng thương mới thu nhận, ta cảm thấy ngươi vẫn nên tự rời đi thì hơn…”
Ai cũng đều có máu “tiện” trong người. Bảo ở lại thì không muốn ở, tới khi bị đuổi thì lại vội vội vàng vàng.
“Đừng mà, ta… ta nguyện ý. Ta có nói mình không nguyện ý đâu cơ chứ!” Triệu Hồng Phất lập tức quỳ một gối xuống, “Khẩn cầu lão tiên sinh thu nhận ta.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Nói quy chủ Ma Thiên Các cho nàng ta nghe.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải nói rõ ràng rành mạch từng quy củ trong Ma Thiên Các. Nghe xong, Triệu Hồng Phất nói:
“Tất cả quy củ ta đều có thể tuân theo, duy chỉ có một điều…”
Nàng còn chưa nói hết câu, Vu Chính Hải đã cau mày lại: “Ngươi dám cò kè mặc cả?”
“Ta không có ý đó, sở dĩ ta không muốn biến thành người hắc liên giới là vì mong mỏi có một ngày được trở lại kim liên giới, tìm lại người nhà.” Triệu Hồng Phất khẩn cầu.
Lục Châu nhìn nàng một lúc rồi đáp: “Lão phu đồng tình với thân thế của ngươi, có thể phá lệ một lần.”
Triệu Hồng Phất vô cùng mừng rỡ: “Đa tạ lão tiên sinh!”
Vu Chính Hải nhắc nhở: “Vào Ma Thiên Các thì phải gọi là Các chủ.”
“Vâng, vâng…” Triệu Hồng Phất gật đầu cười, “Các chủ.”
[Ting ! thu hoạch một thuộc hạ, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
“Đứng lên đi.”
Lục Châu nhìn thấy trên đầu nàng xuất hiện độ trung thành là 40%.
Không cao không thấp, hợp tình hợp lý. So với Lãnh La lúc trước thì vẫn cao hơn rất nhiều.
“Vào đây.” Lục Châu xoay người đi vào phòng.
Đám người tụ tập bên ngoài khách điếm dần tản đi. Lão bản vội lệnh cho người quét dọn cẩn thận, chuẩn bị thức ăn ngon để chiêu đãi đại năng.
Tiểu trấn có đại năng ghé thăm, bọn hắn vui mừng còn không kịp.
Trong phòng.
Lục Châu hỏi: “Ngươi là đệ tử Phù Văn thư viện?”
Triệu Hồng Phất gật đầu: “Đúng vậy, từ nhỏ ta đã học tập phù văn. Nhưng người học phù văn chỉ có một mình ta, những người khác đều lo tu hành, sau đó ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, còn giết không ít người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận