Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1668

Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, e là chỉ có huynh mới có thể đối chiến với nó.”
Những người khác lui về sau, khẩn trương nhìn về phía Hỏa Phượng khổng lồ.
Thân ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trước mặt cách Hỏa Phượng trăm mét, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nói: “Súc sinh.”
Hỏa Phượng phát ra âm thanh, không biết đang nói cái gì.
Lục Châu truyền âm hỏi nó: “Ngươi đến tìm tiểu Hỏa Phượng?”
Truyền âm là vì không muốn người khác biết đến sự tồn tại của tiểu Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng gật đầu.
Lục Châu vươn tay ra, truyền âm nói: “Ngươi đã phó thác nó cho lão phu chăm sóc, lão phu đương nhiên sẽ trả nó về cho ngươi. Nhưng mà… có phải nên có chút đền đáp không?”
Hỏa Phượng nghiêng đầu qua trái, rồi lại nghiêng đầu qua phải. Nó không hiểu quy củ của nhân loại cho lắm…
Tới đón hài tử của mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Nó nhìn bàn tay Lục Châu, đột nhiên cảm thấy tức giận.
Nhân loại quả nhiên là loài động vật tham lam! Dùng lửa đốt sạch bọn hắn mới khiến đám bò sát này biết kính sợ thánh thú Hỏa Phượng vĩ đại!
Hỏa Phượng há mồm phun ra hoả diễm.
Lục Châu không ngờ Hỏa Phượng lại đột nhiên tấn công. Hắn làm sao biết tư duy của con người và động vật hoàn toàn không có chung tần số, bèn gọi ra Tinh Bàn ngăn ở phía trước.
Xoẹt !
Lục Châu cảm thấy Tinh Bàn như muốn hoà tan. Không ngờ hắn đã tấn thăng đại chân nhân mà đến hoả diễm của thánh thú cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi.
Tinh Bàn hõm vào, Lục Châu lập tức truyền lực lượng Thiên Tướng vào Tinh Bàn khiến nó bốc lên màu xanh thẳm mỹ lệ. Tinh Bàn lập tức tròn trịa trở lại, ngăn trở hoả diễm.
Đúng lúc này, Hỏa Phượng thu hồi hoả diễm, hai cánh giang ra.
Lục Châu không để cho nó có thời gian thi triển chiêu thức, thi triển ra đạo lực lượng đã lĩnh ngộ được trên Câu Thiên Tác Đạo, đồng thời vận dụng lực lượng Mệnh Cách của Hà La Ngư.
Đám người chỉ thấy không gian nhoáng lên, mười đạo hư ảnh của Lục Châu xuất hiện trước mặt Hỏa Phượng, đánh ra một chưởng.
“Đại Thành Nhược Khuyết.”
Hỏa Phượng dùng cánh quét ngang, chém vào hư ảnh Lục Châu nhưng không tạo thành tổn thương, vì toàn bộ đều là bóng ảnh.
Chưởng ấn bay thẳng tới ập vào ngực nó. Oanh!
Hỏa Phượng bị đau, kêu to một tiếng, thân thể bị chấn động văng xa ngàn mét.
“Trúng rồi!” Đám người kinh ngạc hô lên.
“Hoả Phượng có thân bất tử, một chưởng này trông bình thường như vậy vì sao lại đánh lui được nó?”
“Ngươi mà hiểu được thì ngươi đã là chân nhân rồi!”
Hỏa Phượng tức giận há miệng, một đoàn hoả diễm còn cường đại hơn trước bắn ra, thiên địa biến sắc.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn bay về phía trước.
Tần Nhân Việt gật đầu nói: “Lục huynh còn chưa dùng tới Phật Tổ kim thân, Hỏa Phượng đã không làm gì được.”
Vị Danh Thuẫn mang theo lực lượng Thiên Tướng bay tới, che chắn hoả diễm.
“Băng phong.”
Dùng băng khắc hoả, dùng hàn khắc nhiệt. Lục Châu đã sử dụng một nửa lực lượng Thiên Tướng.
Hàn ý phô thiên cái địa trong khoảnh khắc xua tan hoả diễm, thiên địa như tiến vào vũ trụ lạnh lẽo cô tịch. Ngay cả đám người đang quan chiến cũng khó chịu không thôi, băng hoả lưỡng trọng thiên khiến bọn hắn rùng mình ớn lạnh.
Hoả diễm bị dập tắt, băng phong cấp tốc lan tràn trói buộc Hỏa Phượng, đôi cánh của nó cũng bị đóng băng, toàn thân rơi xuống dưới.
Dưới chân Lục Châu xuất hiện bát quái, trên người có cương ấn âm dương tạo thành tứ phương bát cực, nguyên khí như rồng lượn cấp tốc hội tụ.
Tần Nhân Việt nhướng mày, trong mắt bắn ra quang mang: “Đại chân nhân?!”
Phạm Trọng cũng ý thức được điểm này nhưng tâm tình bình thản hơn: “Thì ra đại chân nhân thật sự là Lục các chủ.”
Thương Ngôn cười nói: “Tần chân nhân, ngài đùa chúng ta đó sao? Đại chân nhân ở ngay trước mắt mà ngài lại còn gạt mọi người.”
Cố Ninh cũng nói: “Ta đang buồn bực vì sao đại chân nhân lại trẻ như vậy, một vị hậu sinh tiểu bối mà lại vượt cả sư phụ trở thành đại chân nhân? Thì ra Lục các chủ mới là hàng thật, như vậy thì mọi chuyện hợp lý hơn nhiều.”
Bọn hắn đều bị Tần Nhân Việt chơi khăm một vố rồi.
Tần Nhân Việt quay đầu nhìn Minh Thế Nhân. Minh Thế Nhân lại nhún vai nhìn hắn…
Nhìn gì chớ? Ta đã sớm nói mà ngươi nhất định không tin, cứ khăng khăng bắt ta nhận, ta còn có biện pháp nào?
Tần Nhân Việt thu hồi ánh mắt, cảm thấy xấu hổ không thôi. Kỳ thực hắn biết rõ phần lớn thời gian Minh Thế Nhân đều chỉ lo ngủ, làm sao có thể trong mấy năm ngắn ngủi mà trở thành đại chân nhân? Hạt giống Thái Hư đương nhiên lợi hại, nhưng muốn trong thời gian ngắn đạt tới đẳng cấp đó là chuyện không thể nào.
Nghĩ lại, Lục huynh vốn có tu vi chân nhân, thành công bước vào đại chân nhân mới là hợp tình hợp lý.
Đại chân nhân và chân nhân khác nhau ở năng lực khống chế quy tắc. Chân nhân bình thường chỉ có thể nắm giữ một loại quy tắc, khả năng khống chế cũng thấp. Mà đại chân nhân lại có thể khống chế hai, thậm chí là ba loại quy tắc, biên độ khống chế rất lớn.
Nhìn thấy chưởng ấn hội tụ thiên địa chi lực rồi xé rách không gian kia, Tần Nhân Việt lập tức hiểu đây mới là đại chân nhân.
Một chiêu Đại Thành Nhược Khuyết lại từ trên trời giáng xuống, đánh vào Hỏa Phượng vừa rơi xuống đất.
Đại địa trong phương viên vạn trượng đều run lên, quang hoa nở rộ ngập trời.
Hỏa Phượng đột nhiên chấn vỡ lớp băng phong bên ngoài, vỗ cánh bay lên đối diện với Lục Châu. Nó đã bị chọc giận.
Lục Châu nhíu mày: “Không bị thương?”
Xem ra Hỏa Phượng có năng lực chữa trị cực mạnh.
“Nếu ngươi không phục, lão phu lại cho ngươi thêm một chưởng.”
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra. Lần băng phong vừa nãy sử dụng lực lượng Mệnh Cách, còn bây giờ hắn sử dụng năng lực của Tử Lưu Ly.
“Hằng cấp?”
“Đại chân nhân có một kiện hằng cấp cũng là bình thường.” Tần Nhân Việt nói.
“Đúng vậy…” Đám người gật đầu tán đồng.
Tử Lưu Ly bộc phát lực lượng, Hỏa Phượng vừa bay tới cách Lục Châu trăm mét đã lại lần nữa hoá thành băng điêu rơi xuống.
Lục Châu nhấc tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện mang theo lực lượng Thiên Tướng chém xuống người Hỏa Phượng.
Ầm!
Thanh âm rung trời, đại địa nứt toác.
“Lại là một kiện hằng cấp nữa?” Thương Ngôn kinh ngạc nói.
Tần Nhân Việt đáp: “Đừng ngạc nhiên, Lục huynh có ít nhất ba kiện hằng cấp.”
“Ba, ba kiện?... Được, được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận