Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1854: Lê Xuân đạo thánh

“Thái Hư không cho phép thập đại Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, ngoài mặt là vì bảo vệ sinh linh trong thiên hạ, nhưng kỳ thực cũng chỉ vì muốn duy trì địa vị của mình mà thôi.”
Nghe vậy, Trần Phu thở dài một tiếng. Đạo lý này đương nhiên hắn cũng biết, chỉ là Thái Hư cường đại như thế, nào có ai dám chất vấn?
Trong màn đêm, Thu Thủy Sơn an tĩnh dị thường, chỉ có đại điện là có ánh đèn xua tan hắc ám.
Đúng lúc này, có một đồng tử từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Thánh, thánh nhân… có, có khách quý đến thăm.”
“Khách quý?” Trần Phu giật mình hỏi.
Còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền tới thanh âm nhàn nhạt: “Trần Phu, đã lâu không gặp.”
Lục Châu phất tay nói: “Tất cả lui ra.”
“Vâng.” Đám người Ma Thiên Các rời đi bằng cửa sau.
Lúc này, một lão giả bộ dáng khoảng sáu mươi chậm rãi đi vào đại điện. Trông hắn như người bình thường, nhưng trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Phu.
Ngay cả thánh nhân như Lục Châu và Trần Phu cũng cảm giác được đạo lực lượng của đối phương rất cường đại.
Người này là ai?
Trần Phu đứng lên, chắp tay nói: “Thì ra là Lê đạo thánh.”
Lê đạo thánh nhìn hắn một cái rồi nhìn sang Lục Châu, bỗng hỏi: “Khí sắc ngươi kém như vậy mà còn có thể trò chuyện vui vẻ với bằng hữu?”
Trần Phu đáp: “Vị này là bằng hữu của Thu Thủy Sơn, họ Lục.”
Lê đạo thánh thâm thuý nhìn Lục Châu, khẽ nhíu mày: “Trong cửu liên không có mấy người có tu vi thánh nhân.”
“Hắn vừa mới tấn thăng thành thánh.” Trần Phu nói.
“Chẳng trách.” Lê đạo thánh gật đầu. Chẳng trách Cán Cân Công Chính không cảm ứng được.
Lục Châu hỏi: “Ngươi đến từ Thái Hư?”
“Có chút nhãn lực.” Lê đạo thánh thản nhiên gật đầu, ngồi xuống ghế của Trần Phu. Trần Phu chỉ có thể đứng đó.
Trần Phu đang bị trọng thương, dựa vào tu vi thâm hậu mới chống đỡ được tới bây giờ. Mà người trước mặt lại chính là Lê Xuân, đạo thánh của Huyền Dặc điện, cũng là sứ giả do Thái Hư phái tới.
Lê Xuân vui vẻ đánh giá Lục Châu, thấy thái độ Lục Châu không kiêu ngạo cũng không tự ti, dù biết mình đến từ Thái Hư cũng không tỏ ra khúm núm dù chỉ một chút, bèn hiếu kỳ nói:
“Thái Hư xưa nay rất thưởng thức nhân tài, trong cửu liên có rất ít người thành thánh, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Thái Hư, ta có thể cho ngươi cơ hội này.”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Lão phu đã quen một mình, không thích bị trói buộc. Hảo ý của ngươi lão phu nhận.”
Trước khi làm rõ đối phương là địch hay bạn, Lục Châu cũng không có ý định gây thù hằn với hắn.
Lê Xuân bình tĩnh nói: “Cự tuyệt Thái Hư, sau này sẽ rất khó sống. Trần Phu, ngươi nói xem có phải không?”
Trần Phu chính là người đã cự tuyệt Thái Hư. Kết cục hiện tại của hắn chính là minh chứng tốt nhất.
Trần Phu nói: “Vị bằng hữu này của ta không thích bị trói buộc.”
“Đúng là vật họp theo loài. Hai người các ngươi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Lê Xuân thở dài một tiếng. Hắn không tiếp tục cưỡng cầu mà nhìn về phía Trần Phu:
“Ngồi xuống đi, chúng ta tán gẫu một chút.”
Trần Phu phất tay áo, một chiếc ghế ở đằng xa bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng hắn. Trần Phu vừa ngồi vừa hỏi: “Không biết Lê đạo thánh đến Thu Thủy Sơn là có việc gì?”
Lê Xuân nói: “Ta tới đây là có ba chuyện…” Hắn không nói tiếp mà liếc nhìn Lục Châu.
Trần Phu nói: “Là người mình.”
Lê Xuân nghe vậy mới nói tiếp: “Chuyện thứ nhất là, đạo thánh Đồ Duy điện đã từng đến đây, ngươi có thấy hắn không?”
“Đạo thánh Đồ Duy điện?”
“Là người đứng đầu Ngân Giáp Vệ, đạo thánh Khương Văn Hư.” Lê Xuân nói.
Trần Phu lắc đầu: “Ta chưa từng gặp người này.” Trong lòng Trần Phu bỗng nhớ tới lệnh bài Thái Hư trong tay Lưu Chinh, chẳng lẽ Lưu Chinh đã gặp qua kẻ này?
Lục Châu vừa nghe tới cái tên Khương Văn Hư, lập tức nói xen vào: “Khương Văn Hư là đạo thánh của Đồ Duy điện?”
“Ngươi biết hắn?” Lê Xuân kinh ngạc hỏi.
“Kim liên giới có một quốc sư cũng tên là Khương Văn Hư, có lẽ là cùng tên.” Lục Châu cố ý nói.
Lê Xuân bật cười ha hả, trong lòng đương nhiên biết rõ cái tên kia lại làm trò gì, bèn nói: “Ngươi cũng chưa từng gặp hắn?”
Lục Châu lắc đầu.
Lão phu mà thấy hắn thì đã bất chấp tất cả, một chưởng chụp chết hắn từ lâu rồi.
“Chuyện thứ hai, ta từng dẫn đội đến Trọng Minh Sơn một chuyến, tìm kiếm di vật do Ma Thần lưu lại tên là Thời Chi Sa Lậu. Vật này sau khi Nhạc Kỳ đánh mất thì chẳng biết đã lạc đi đâu. Có người nói trong bí ẩn chi địa từng xuất hiện vết tích của Thời Chi Sa Lậu. Trần Phu ngươi là đại thánh nhân, có biết tung tích của nó không?” Lê Xuân hỏi.
Nghe nhắc tới Thời Chi Sa Lậu, ngoài mặt Lục Châu điềm tĩnh như thường nhưng trong lòng lại chột dạ không ít. Thứ đồ này về sau ít dùng lại thì tốt hơn, có rất nhiều người đang ngấp nghé nó.
Trần Phu nói: “Ma Thần? Lần trước Lê đạo thánh tới cũng nhắc tới người này, đồ của hắn tốt lắm sao?”
Lê Xuân cười đáp: “Ngươi hiểu quá ít về Ma Thần. Người này khiến Ngũ Đế cực kỳ kiêng kỵ.”
Lục Châu lại nói xen vào: “Ma Thần lợi hại như thế, vì sao lại vẫn lạc?”
Lê Xuân liếc nhìn Lục Châu, lãnh đạm nói: “Hắn rơi vào ma đạo, đi sai con đường. Thập điện Thái Hư không tiếc bất cứ giá nào, hao tổn bốn vị Chí Tôn mới diệt trừ được Ma Thần.”
Lục Châu hỏi: “Rơi vào ma đạo?”
“Có một số việc không biết thì tốt hơn.” Lê Xuân lạnh nhạt nói.
Trần Phu hỏi: “Vậy còn chuyện thứ ba?”
“Chuyện thứ ba… Đại hạn thọ mệnh của ngươi sắp tới, ta muốn đưa đệ tử ngươi về Thái Hư để cường hoá thực lực cho Huyền Giáp Vệ trong Huyền Dặc điện.”
Trần Phu không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Lê Xuân. Kỳ thực hắn biết mình không có tư cách đàm phán. Bọn hắn là Thái Hư, phong cách làm việc trước sau như một. Lê Xuân đến đây chỉ là thông báo, không phải để thương lượng, chịu đi nói cho hắn biết đã xem là nể mặt rồi.
Trầm mặc một lúc, Trần Phu nói: “Thái Hư không sợ ta kéo theo Đại Hàn cùng chết?”
“Vị trí địa lý của tịnh đế thanh liên đặc thù, khu vực kết nối với bí ẩn chi địa rất nhỏ. Nhưng hiện tại thượng cổ trận pháp và ấn ký ngươi lưu lại ở đó đã được thiên địa chi lực chữa trị toàn bộ.” Lê Xuân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận