Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 995

Tại Thiên Vũ Viện.
Một đệ tử tiến vào Lễ Thánh điện, khom người nói: “Viện trưởng, Vân Sơn có biến, nghe nói là phát hiện Mệnh Cách thú.”
Đám trưởng lão lập tức cả kinh nhìn về phía tên đệ tử.
“Mệnh Cách thú? Ngươi chắc chắn?” Mạc Bất Ngôn đi tới trước mặt hắn, gằn giọng hỏi.
“Phi thư quả thật nói như vậy. Người theo dõi bảo là tận mắt nhìn thấy đám cao thủ Vân Sơn vây công cự thú mà không làm gì được nó. Con thú này có hình thể khổng lồ, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.”
Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Dư Trần Thù.
“Viện trưởng, chúng ta phải làm như thế nào?” Mạc Bất Ngôn hỏi.
“Mỗi con Mệnh Cách thú đều có năng lực khác nhau. Nếu phi thư nói thật thì đó là Mệnh Cách thú loại phòng ngự.” Dư Trần Thù bình tĩnh đáp.
“Ta có một điều thắc mắc, những tâm đắc và kinh nghiệm khai Mệnh Cách vì sao đến giờ đều không còn?” Có người hỏi.
“Thời gian thay đổi, thiên địa cũng thay đổi. Hai ngàn năm trước khai Mệnh Cách chỉ cần 1.000 năm thọ mệnh, bây giờ lại cần đến 1.500 năm, đây là kết quả nghiên cứu do Cứu Thiên Viện đưa ra. Vì thế hầu hết những kinh nghiệm và tâm đắc trước đây đều phải suy tính lại, giá trị của chúng gần như không còn.” Một vị trưởng lão cao tuổi cảm khái nói.
“Vì sao cứ nhất định phải dùng trái tim sinh mệnh của Mệnh Cách thú mới được?” Giản Đình Trung hỏi.
“Nếu dùng loại trái tim sinh mệnh có năng lực phòng ngự để khai Mệnh Cách thì sẽ thu hoạch được Mệnh Cách loại phòng ngự. Nếu sử dụng trái tim sinh mệnh bình thường thì tỷ lệ thất bại cực cao, lại không thu hoạch được năng lực đặc thù gì. Hơn nữa trái tim sinh mệnh của Mệnh Cách thú rất đặc thù, điều này các vị có thể đến thư viện tầng ba để tìm hiểu thêm.” Mạc Bất Ngôn đáp.
Thư viện tầng ba của Thiên Vũ Viện là nơi cơ mật, các trưởng lão muốn đi vào cũng phải được Viện trưởng phê chuẩn, không phải ai muốn đến thì đến.
“Trong cổ tịch có ghi chép, mỗi tu hành giả có thiên phú không giống nhau nên số lượng Mệnh Cách có thể mở ra cũng không như nhau. Thật sự là thế sao?”
Câu hỏi này vừa được nêu lên, Dư Trần Thù đã giơ tay ngăn lại. “Đủ rồi.”
Trong Lễ Thánh điện lặng ngắt như tờ. Các trưởng lão đều nhìn về phía Dư Trần Thù, không tiếp tục thảo luận nữa.
“Bảo các ngươi đến không phải để thảo luận khai Mệnh Cách như thế nào. Hàng ngày sao chẳng thấy các ngươi dốc lòng học hỏi như vậy, bây giờ ai nấy đều trở thành người cần mẫn hiếu học cả rồi?” Ánh mắt Dư Trần Thù liếc qua từng người.
Đám trưởng lão vội cúi đầu xuống, không dám hé răng. Dư Trần Thù chậm rãi đứng dậy.
“Đem địa đồ toàn cảnh Đại Đường ra đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, một đệ tử đã mang địa đồ vào rồi trải rộng ra. Đây là một tấm địa đồ bao quát cả hồng liên giới, gồm có Đại Đường và các loại dị tộc.
“Mệnh Cách thú vì sao lại xuất hiện ở Vân Sơn? Nó từ đâu đến đây?”
Các vị trưởng lão đứng dậy vây quanh địa đồ quan sát. Mạc Bất Ngôn xem một lát bỗng nói:
“Vân Sơn vắng vẻ, cách các đại sâm lâm rất xa, xung quanh lại nhiều núi non sông ngòi. Đây là khu vực hoạt động của loài người, lẽ ra không nên có Mệnh Cách thú xuất hiện mới đúng.”
“Có khi nào nó từ Vô Tận Hải bay tới không?”
“Không thể nào, Ngung thú không sống ở vùng biển, nó là hung thú sống trên đất liền điển hình. Trừ phi…”
Mọi người nhìn sang Mạc Bất Ngôn.
Mạc Bất Ngôn bước đến gần địa đồ, vươn tay chỉ vào một dãy núi liên miên không dứt. “Thiên Luân sơn mạch.”
Trên Vân Sơn.
Ba người Ngu Thượng Nhung thay nhau công kích cũng chỉ khiến Ngung thú đổ chút máu. Ngung thú bị chọc giận trở nên điên cuồng, hai cánh của nó gần như đánh nát rừng cây xung quanh khiến Nhiếp Thanh Vân phải khởi động bình chướng ngăn cản nó ở bên ngoài.
“Lực công kích của Ngung thú không quá mạnh, trong thời gian ngắn không phá được bình chướng, nhưng năng lượng trong bình chướng có hạn, chúng ta phải mau nghĩ cách đuổi nó đi.” Nhiếp Thanh Vân nói.
Vừa nói xong, Ngung thú đột nhiên công kích thẳng vào tầng bình chướng. Ầm! Bình chướng chấn động một hồi lâu.
“Con thú này đúng là quá quắt, đã như vậy còn muốn xông vào. Để ta!” Nhiếp Thanh Vân tung người bay lên.
“Cùng lên đi.” Ngu Thượng Nhung vừa bay lên vừa nói.
Ba người chia ra ba hướng đồng thời tấn công hung thú. Hai toà pháp thân cửu diệp và một toà thập diệp xuất hiện, kiếm cương và đao cương xuất hiện đầy trời.
Bích Ngọc Đao bay đến giữa không trung, toàn bộ đao cương lập tức hội tụ tạo thành một đao trận có hình cự long.
“Thủy Long Ngâm?” Nhiếp Thanh Vân tán dương, “Không ngờ Vu huynh đệ lại có ngộ tính cao như thế, đã lĩnh ngộ được chiêu thức của Lục tiền bối.”
Đao cương phát ra kim quang, đầu rồng đâm thẳng vào lồng ngực Ngung thú.
Đúng lúc này, Ngu Thượng Nhung cũng làm ra một động tác kinh người. Hắn xuất hiện sau gáy Ngung thú, kim sắc pháp thân cao mười lăm trượng cũng chỉ bằng có một phần ba Ngung thú, nhưng đã đủ.
Pháp thân của Ngu Thượng Nhung vươn hai cánh tay vòng óng hung hăng chụp vào cánh Ngung thú. Chín mảnh liên diệp bay tới chém vào người nó. Xoẹt xoẹt xoẹt!
Nhiếp Thanh Vân lại tròn mắt cảm thán: “Lần đầu tiên trong đời ta biết được pháp thân còn có thể dùng như thế. Đây là phương thức đặc thù của kim liên giới sao? A, sao lại không có toà kim liên?”
Ngu Thượng Nhung lợi dụng pháp thân giữ chặt cánh Ngung thú để nó không thể tàn phá bừa bãi, tạo cơ hội cho Vu Chính Hải và Nhiếp Thanh Vân tập trung tấn công.
Đao cương dồn dập đánh thẳng vào ngực Ngung thú, đám đệ tử Vân Sơn nhìn mà choáng váng. Nếu không biết từ trước, hẳn ai nhìn thấy cảnh này cũng cho rằng ba người đang chiến đấu với Ngung thú đều là thập diệp!
“Ma Thiên Các rốt cuộc mạnh đến cỡ nào? Hai vị đồ đệ này tuy là cửu diệp nhưng lại chẳng khác nào thập diệp.” Ánh mắt Mạnh Trường Đông vô cùng phức tạp.
Hai mắt Lý Vân Tranh sáng rỡ nói: “Nói thật ta càng ngày càng chờ mong được nhìn thấy sư phụ. Đại sư bá và nhị sư bá luôn phân cao thấp, không ai phục ai, nhưng đều lại rất tán thưởng sư phụ ta… Sư phụ ta nhất định là mạnh hơn cả hai người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận