Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1895: Gặp gỡ Linh Uy Ngưỡng

“Ta xuống dưới xem sao.”
“Cùng đi.”
Hai người bay về phía vực sâu, sau khi hạ xuống trăm mét thì nhìn thấy Phiền Lung Ấn chặn ngay miệng vực, Vu Chính Hải lập tức giật mình nói:
“Là Phiền Lung Ấn của sư phụ!”
“Với tính tình của sư phụ, người sẽ không tuỳ tiện vứt đồ của mình ở đây. Vật này dù sao cũng là hợp cấp, nếu không cần cũng sẽ cho lại người trong Ma Thiên Các.” Ngu Thượng Nhung phân tích.
Vu Chính Hải nhíu mày. “Ý đệ là… sư phụ quy thiên rồi?”
Ngu Thượng Nhung không nói gì. Đây chỉ là một loại suy đoán mà thôi, cho dù không quy thiên thì có lẽ người cũng đang ở trong tình trạng không mấy khả quan.
Vu Chính Hải nghiêm túc nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Hắn vung tay đánh ra một trảo, muốn thu hồi Phiền Lung Ấn.
Oanh! Phiền Lung Ấn không hề nhúc nhích.
Vu Chính Hải cau mày nói: “Thật kỳ quái.” Hắn không cam lòng, tiếp tục xuất chưởng: “Đại Huyền Thiên Chưởng!”
Vu Chính Hải liên tục đánh ra mấy chục chưởng nhưng mỗi chưởng ấn rơi xuống đều bị lực lượng trong vực sâu hấp thu.
Ngu Thượng Nhung nói: “Là đại địa lực lượng.”
Hai người quan sát một lúc, Vu Chính Hải bỗng nói: “Đệ nói xem, có phải sư phụ đã rơi xuống đó rồi không?”
Rất có khả năng.
Trong vực sâu phát hiện đồ của sư phụ, lại có lực lượng trói buộc của đại địa. Nếu sư phụ không bị thương hay gặp điều bất trắc thì đã trở về Văn Hương Cốc rồi.
“Hay là đệ gọi thử xem.” Vu Chính Hải nói.
“Vẫn là để đại sư huynh làm thì hơn.” Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
“Ta dù gì cũng là đại sư huynh Ma Thiên Các, giáo chủ U Minh Giáo, thân phận không thích hợp để kêu to gọi nhỏ.” Vu Chính Hải lườm hắn.
“Ta cũng vậy mà.” Ngu Thượng Nhung cứng rắn đáp.
Hai người do dự rồi nói: “Cùng làm.”
Lúc này thì không cần để ý tới mặt mũi làm gì. Hai người hít sâu một hơi, điều động nguyên khí rồi hô thật to:
“Sư phụ !”
Giọng hai người truyền xuống vực sâu, đáng tiếc tinh quang bên trong lại hấp thu hết sóng âm, không truyền đi được bao xa đã im bặt.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. “Xuống xem thế nào.”
Nhưng khi hai sư huynh đệ xuống được ngàn mét thì không cách nào tiến thêm một bước, cỗ cảm giác mênh mông cường đại kia như một vách tường rắn chắc ngăn trở hai người.
Ngu Thượng Nhung nói: “Nếu sư phụ chiến đấu với cao thủ Thái Hư và rơi vào vực sâu, như vậy cao thủ kia cũng không khá hơn là bao. Với tính tình của đám người Thái Hư chắc chắn sẽ phái người đến nơi này điều tra.”
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Vậy ý đệ là có lẽ sư phụ bị người Thái Hư bắt đi rồi?”
“Chỉ là một loại giả thuyết. Còn có một khả năng nữa, đó chính là người trong Thái Hư cũng không cách nào đi xuống vực sâu này.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Có đạo lý.”
Hai người tìm tòi một lúc lâu dưới vực nhưng vẫn không thấy vết tích nào của sư phụ, trong lòng mất mát vô cùng.
Vu Chính Hải nói: “Chúng ta đi chỗ khác tìm thử.”
“Cũng được.”
Hai người bay trở lại đại địa, quan sát Đôn Tang lần nữa rồi thở dài chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, từ phía chân trời, một cái bóng mờ lấp loé vọt tới, tốc độ nhanh đến cực hạn tựa như đang xuyên toa trong không gian.
“Có người đến. Đi mau!” Vu Chính Hải thúc giục. Hai người lập tức vọt về phía xa.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, thân ảnh kia đã vạch phá không gian xuất hiện trước mặt hai người.
“Hai vị tiểu hữu, cần gì phải gấp gáp như vậy?” Thanh âm ôn hoà mang theo giọng cười thản nhiên.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên.
Người vừa đến là một lão giả mặc áo choàng đội mũ trùm, da dẻ nhăn nheo, chòm râu bạc dưới cằm không dài, hai mắt có thần, vẻ mặt luôn có nét cười.
Vu Chính Hải nói: “Vì sao tiền bối lại ngăn đường chúng ta?”
“Vừa hay đi ngang chỗ này, muốn hỏi chút việc thôi.” Lão giả nói.
“Có việc gì?”
“Ta nghe nói Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần đại chiến ở Đôn Tang, đánh hỏng Thiên Khải Chi Trụ, tạo thành một vực sâu không đáy. Việc này là thật chứ?” Lão giả mỉm cười hỏi.
Vu Chính Hải nói: “Chúng ta chỉ biết có hai vị Chí Tôn giao thủ nhưng không biết đó là Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần.”
“Vậy thì hẳn là bọn hắn rồi.” Lão giả nói chắc chắn, “Các ngươi có biết tung tích của Ma Thần không?”
Ma Thần?
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu nói: “Không biết.”
Lão giả cạn lời.
Hắn có thể cảm giác được tu vi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không đơn giản, sao lại không biết danh tiếng của Ma Thần?
Lão giả kiên nhẫn phổ cập kiến thức khoa học: “Vị Ma Thần này là cường giả tung hoành trong Thái Hư một trăm ngàn năm trước, là thiên tài tu hành thế gian khó gặp. Trước kia Ma Thần đại chiến Thái Hư, chém chết tứ đại Chí Tôn rồi vẫn lạc. Bây giờ hắn sống lại, gặp phải Đồ Duy Đại Đế nên đại chiến một trận. Hai vị tiểu hữu cũng không biết?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lắc đầu.
“Không biết.”
Trong lòng hai người âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ sư phụ vốn không tham gia vào cuộc chiến, người tạo ra bãi chiến trường này là một người khác?
Lão giả thở dài nói: “Thôi, các ngươi đi đi.”
“Cáo từ.”
Hai người cấp tốc lấp loé rời đi, lưu lại từng đạo tàn ảnh trong không trung.
“A?”
Hư ảnh lão giả bỗng loé lên, lại lần nữa xuất hiện trước mặt hai người. “Xin dừng bước.”
Vu Chính Hải cau mày nói: “Tiền bối, chúng ta đã nói là chẳng biết Ma Thần nào cả.”
“Hai vị tiểu hữu đừng khẩn trương.” Lão giả mỉm cười nói, “Ta thấy tu vi hai tiểu hữu không tệ, muốn thỉnh giáo một lần.”
“Thỉnh giáo?”
Lão giả đột nhiên vung tay, ngũ chỉ như sơn. Một đạo thanh quang bay về phía hai người. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời tách sang hai bên, thanh quang thất bại.
Lão giả mỉm cười, lại vung tay lần nữa. Hai đạo thanh quang chia nhau bay về phía hai người.
Vu Chính Hải rút đao, Ngu Thượng Nhung rút kiếm chém nát chưởng ấn.
Lão giả không nặng tay, chỉ thuần tuý muốn thăm dò tu vi hai người. Đột nhiên thân ảnh lão giả hoá thành hai, bay về phía hai người Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, liên tục tung chưởng.
Phanh phanh phanh…
“Đại Huyền Thiên Chương!”
“Vạn Vật Quy Nguyên!”
Đao cương và kiếm cương xuất hiện đầy trời, hoá thành lốc xoáy cuồn cuộn trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận