Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1605

Theo một cách nào đó, Khương Văn Hư nói không sai.
Nếu hắn vĩnh viễn lưu lại ở bát diệp, dù là hắc liên hay hồng liên, thanh liên… sẽ không một ai có hứng thú gì với kim liên cả.
Vì để duy trì cân bằng, cân bằng giả sẽ thời thời khắc khắc bảo đảm kim liên được an ổn bình thường. Người tự do càng không dám đến kim liên và hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Châu hồi tưởng lại vài lần thiên địa rung chuyển ở kim liên giới, có lẽ khi đó đang có cân bằng giả nào đó quét dọn một số nhân tố không ổn định ra khỏi kim liên.
Biểu tình của Nguyên Lang vừa xấu hổ lại vừa kinh ngạc, khom người nói:
“Chúc mừng lão tiên sinh đã giải khai phù văn cấm chế thành công!”
Lục Châu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Vật này đúng thật do lão phu đánh rơi. Trở về nói với Tần chân nhân, phần nhân tình này lão phu xin nhận.”
Nguyên Lang vui mừng đáp: “Là vật quy nguyên chủ thôi ạ.”
Lục Châu gật đầu, tán thưởng nói: “Rất tốt.”
Nguyên Lang lui lại đứng ở một bên, dáng vẻ cung kính, tâm tình thì buông lỏng rất nhiều.
Xem ra mâu thuẫn giữa Tần chân nhân và Ma Thiên Các đã được tiêu trừ.
Lục Châu cất kỹ quyển cổ tịch rồi nhìn về phía Trí Văn Tử nói: “Chuyện hôm nay ngươi định xử trí thế nào?”
Trí Văn Tử nói: “Là chúng ta lỗ mãng. Ta nguyện ý bồi tội vì chuyện này.”
Minh Thế Nhân lầm bầm: “Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần đến quan gia làm gì?”
Trí Văn Tử nói, “Lão tiên sinh có thể nghe tại hạ nói mấy lời từ đáy lòng không?”
“Nói đi.”
“Thân là thần tử, chúng ta chỉ có thể tận chức tận trách làm theo mệnh lệnh của bệ hạ. Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Chuyện hôm nay dù là ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa. Nếu có thể, ta muốn mời lão tiên sinh đến gặp thánh thượng một chuyến. Mọi chuyện giao cho thánh thượng phán quyết.”
Câu nói sau cùng khá có lực, tương đối vang dội.
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Ta phải sửa lời ngươi một chút. Ngươi là thần tử, đúng vậy, nhưng chúng ta thì không. Ngươi đem đạo quân thần ra doạ ai vậy? Sau đó, hiểu cho rõ thân phận của các ngươi đi, con mèo con chó linh tinh gì cũng xứng để sư phụ ta đi gặp sao?”
“Muốn gặp thì bảo hắn tự mình đến đây.” Minh Thế Nhân nói.
Lập trường khác nhau đương nhiên góc nhìn cũng khác nhau. Tần Đế dù có địa vị cao thế nào cũng chẳng liên quan gì đến Ma Thiên Các.
Trí Văn Tử không phản bác được.
Lúc này Lục Châu bỗng lên tiếng: “Ý của ngươi là, tất cả những chuyện này đều là mệnh lệnh của Tần Đế?”
Trí Văn Tử không nói gì, dùng im lặng để ngầm thừa nhận.
Lục Châu vỗ vào tay vịn ghế đứng lên, đạm mạc nói: “Chuyện của Triệu phủ, lão phu không muốn hỏi tới. Nhưng ngươi đả thương đồ nhi của lão phu, lão phu sao có thể tha cho ngươi?”
“Việc này…”
Trí Văn Tử thấy Lục Châu đứng lên, lập tức bị doạ sợ.
Lục Châu phất tay áo nói: “Lấy đi một Mệnh Cách của hắn để trừng phạt.”
Lục Châu vừa nói xong, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử đồng thời lui lại, đám tu hành giả phía sau bước lên ngăn ở phía trước, sắc mặt như lâm đại địch.
Trâu Bình cũng được thuộc hạ đỡ lấy lùi vào trong đám người.
Nguyên Lang thấy vậy, lắc đầu nói: “Châu chấu đá xe, cần gì chứ?”
Nếu hắn là Trí Văn Tử, hắn sẽ tiếp nhận bị lấy đi một Mệnh Cách. Bởi vì nếu sự tình nháo lớn hơn thì không chỉ mất đi một Mệnh Cách thôi đâu.
Thương thế của Trâu Bình đã ổn định hơn một chút, chắp tay nói: “Lão tiên sinh cần gì hùng hổ doạ người?”
Lục Châu vung tay vồ lấy. Ma Đà Thủ Ấn mang theo lực lượng Thiên Tướng lướt về phía Trâu Bình.
Đám người hoảng sợ, bày ra thế chống cự.
Phanh phanh phanh…
Ma Đà Thủ Ấn lấy thế như lôi đình tóm lấy Trâu Bình, Trâu Bình bộc phát lực lượng chí cường chống cự, âm thanh cương khí giao thoa khiến người ta kinh hãi không thôi.
Chín mươi bảy tên thuộc hạ lui về sau mấy bước nhưng bị cương khí quét ngang, văng ngược ra sau.
Trâu Bình tiếp tục giãy giụa.
Lúc này, Trí Văn Tử đột nhiên nói: “Đi!”
Hắn tóm lấy Trí Vũ Tử, mang theo đông đảo tu hành giả đằng không bay lên, phóng ra khỏi biệt viện.
Đội quân phi kỵ cũng vội vàng đạp đất bay lên.
Không đợi Lục Châu hạ lệnh, Nguyên Lang đã quát: “Cản bọn họ lại.”
Từ phía chân trời, bốn mươi tám kiếm khách bay lướt tới tạo thành phương trận bao phủ lấy không trung Triệu phủ.
Kiếm cương mù mịt rợp trời!
Một đạo khí thế càng thêm cường đại xuất hiện. Trí Văn Tử lập tức nhận ra, hô lên: “Phạm chân nhân?”
Hư ảnh này chính là Phạm Trọng.
Phạm Trọng nhìn quanh bốn phía, thấy Trâu Bình không ngừng giãy giụa, thấy đội quân truyền kỳ chật vật vô cùng, lại thấy sắc mặt Trí Vũ Tử và Trí Văn Tử vô cùng khó coi.
Hắn nhướng mày, nghi hoặc gọi: “Trí Văn Tử?”
Trí Văn Tử nói vọng xuống: “Lão tiền bối, chuyện này quả thật không phải chủ ý của ta. Cáo từ!”
Hai huynh đệ quay đầu, hoá thành hai đạo cương khí phóng lên tận trời.
Phạm Trọng không khỏi kinh ngạc nói: “Quả nhiên Song Tử âm dương tương thông.”
“Phạm Trọng.” Lục Châu đột nhiên gọi.
Phạm Trọng khẽ sửng sốt, bừng tỉnh nhìn về phía Lục Châu: “Nghe nói Lục huynh nghỉ chân ở đây, Phạm Trọng lập tức đến bái phỏng.”
“Ngăn bọn hắn lại.” Lục Châu nói.
“Việc này…” Phạm Trọng do dự.
Nói thực, hắn chẳng muốn đắc tội ai cả. Phạm Trọng nổi tiếng là người do dự thiếu quyết đoán, thích mượn gió bẻ măng. Lúc trước Thác Bạt Tư Thành khuyên hắn cùng nhau vây công Lục Châu, hắn cũng do do dự dự hệt như bây giờ.
Bây giờ Lục Châu yêu cầu, hắn vẫn không dám hành động, bởi vì Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử là thủ hạ của Tần Đế, mà thủ đoạn của Tần Đế thì cực kỳ cao minh.
Lục Châu thản nhiên hỏi: “Ngươi không đi?”
Phạm Trọng nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Xin Lục huynh chờ cho một lát.”
Vù !
Không gian trở nên vặn vẹo, hư ảnh Phạm Trọng trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai huynh đệ Trí Văn Tử.
Trí Văn Tử ngẩng đầu nói: “Phạm chân nhân! Ngài làm vậy là sao?”
“Đắc tội bằng hữu của ta còn muốn đi?”
Hư ảnh đánh ra vô số chưởng ấn từ trên trời giáng xuống. Năng lượng đặc thù ba động khiến hai người tựa như dừng lại, không thể động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận