Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 519

Tả Ngọc Thư sửng sốt. Mọi người cũng nhìn về phía bà ta.
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, nàng cứ cảm thấy sáo lộ này của sư phụ thật quen! Bèn theo bản năng thốt lên: “Sư phụ, có cần đếm ngược đến mười không? Đồ nhi đếm giúp người.”
Lục Châu không đáp mà lẳng lặng nhìn Tả Ngọc Thư, tựa như đang đợi câu trả lời của bà ta.
Nhưng thái độ của Lục Châu lại biểu hiện rất rõ ràng là ngươi không còn lựa chọn nào khác.
Trong lòng Tả Ngọc Thư cũng buồn bực không thôi, bà ta suy nghĩ thật rõ ràng cẩn thận…
Mà Lộ Bình đứng một bên ước ao ngưỡng mộ tới mức muốn chảy nước mắt.
Chẳng trách người ta không thèm thu nhận mình, nhìn lại mình xem, rồi lại nhìn Tả tiền bối tu vi bậc nào. So với Tả tiền bối, Lộ Bình hắn chỉ là một hạt vừng trong kẽ đất.
Suy nghĩ một lát, Tả Ngọc Thư trả lời: “Được.”
[Ting ! thu hoạch được một bộ hạ, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
Tiếng Hệ thống thông báo vang lên.
Có lúc Lục Châu cũng nghĩ, nếu thu bộ hạ được thêm điểm công đức, vậy sao hắn không mở rộng lực lượng Kim Đình Sơn, thu nhận thêm một đống người? Dù sao người trên Kim Đình Sơn cũng hơi ít, may nhờ có đám nữ đệ tử xuất thân Diễn Nguyệt Cung quản lý chuyện thường ngày nên mới miễn cưỡng đủ.
Lục Châu chỉ sợ điểm công đức ban thưởng quá thấp, lại còn phải nuôi sống bọn họ, vậy thì không có lời.
Không thể vì một chút điểm công đức nhất thời mà biến Ma Thiên Các thành viện dưỡng lão được.
“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu nhẹ giọng.
Tả Ngọc Thư đứng lên. Lãnh La chắp tay với bà ta một cái xem như chào hỏi.
Hoa Vô Đạo vẫn lịch sự hơn. “Chào Tả trưởng lão.”
Lục Châu nói: “Mấy năm nay ngươi ẩn cư trong hẻm núi, không hiểu nhiều về chuyện bên ngoài. Với tu vi bát diệp của ngươi sao lại chọn ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc?”
Nghĩ lại, Tả Ngọc Thư cũng được xem là truyền kỳ một thời.
Tả Ngọc Thư lắc đầu thở dài. “Chuyện cũ không hay, quả thật không muốn nhớ lại.”
“Ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các thì lão phu phải nói trước một điều.” Lục Châu nói.
“Huynh trưởng cứ việc phân phó.”
“Bản toạ vốn không có ý nhằm vào hoàng thất Đại Viêm, thế nhưng hoàng thất lại năm lần bảy lượt khiêu khích Ma Thiên Các. Nho môn có rất nhiều cao thủ ẩn thân trong Thần Đô, không ít người quyền cao chức trọng. Đến lúc đó… Ma Thiên Các không thể tha cho người vì tình riêng mà làm hỏng việc chung.” Lục Châu nhàn nhạt nói.
Tả Ngọc Thư nghe vậy cả kinh.
Đa số các cao thủ tu hành của Nho môn đều giữ chức quan trong triều, đây là chuyện mà ai cũng biết. Từ trước đến nay hoàng thất là thế lực mạnh nhất trong quốc thổ, nếu không sao có thể giữ gìn hoà bình cho Đại Viêm.
Sao đột nhiên Ma Thiên Các và Thần Đô lại trở mặt thành thù?
Tả Ngọc Thư cảm giác như mình vừa bị người ta hố, nhưng nghĩ lại có cửu diệp làm chỗ dựa nên trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.
Cùng lúc đó, tại Ma Thiên Các.
Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh đứng trước cửa động diện bích.
Đám nữ đệ tử, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đều đứng gần đó nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Kiếm Ma trở về khiến bọn họ xúc động không thôi.
“Tu hành giới đều cho rằng nhị sư huynh bị trọng thương, thậm chí là tử vong.” Trong động truyền tới giọng nói Tư Vô Nhai.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng. “Lời đồn đại mà thôi, đừng xem là thật.”
“Nhị sư huynh, huynh có biết chuyện sư phụ đã đột phá cửu diệp chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đã biết.” Ngu Thượng Nhung đáp rất nhẹ nhàng.
“Huynh không lo lắng?”
“Lo lắng?” Ngu Thượng Nhung liếc mắt nhìn hắn. “Kẻ nên lo lắng là địch nhân.”
Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời.
Trầm mặc một lát, hắn lại cất tiếng. “Ta lo lắng cho đại sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung nhíu mày đáp: “Gieo gió gặt bão thôi.”
“Đại sư huynh…”
“Thất sư đệ, ta rất tán thưởng đệ. Nếu không phải vì nể mặt đệ thì trong trận chiến ở Vân Chiếu lâm địa ta đã dốc toàn lực ứng phó.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn thật không thể hiểu nổi tại sao đại sư huynh và nhị sư huynh cứ xem nhau như đối thủ một mất một còn.
Vấn đề là hai người nào có huyết hải thâm cừu gì cho cam? Cho dù có cũng chỉ là một chút mâu thuẫn, đồng môn với nhau nếu có mâu thuẫn thì đánh một trận chẳng phải là xong hết?
“Nhị sư huynh nói rất đúng.” Tư Vô Nhai nói.
“Hiểu được thì tốt. Đệ ngoan ngoãn ở trong động diện bích hối lỗi đi, chuyện của đại sư huynh ta tự có phân tấc.”
Tư Vô Nhai cảm giác được Ngu Thượng Nhung sắp rời đi, bèn vội nói: “Nhị sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung dừng bước.
“Sư phụ đã lấy đi một bản nhật ký của ta, nếu có cơ hội, nhị sư huynh hãy đọc thử nhé.”
“Được.” Ngu Thượng Nhung trả lời rất thẳng thắn và dứt khoát, sau đó xoay người đi về Nam Các.
Chiêu Nguyệt đột nhiên xuất hiện, trên mặt có vẻ lo lắng, nàng nhìn trái nhìn phải, thấy được Ngu Thượng Nhung liền chạy tới nghênh đón hắn. “Nhị sư huynh.”
“Có chuyện gì mà lo lắng như thế?” Ngu Thượng Nhung nghi hoặc hỏi.
“Có việc gấp, xảy ra đại sự rồi!” Chiêu Nguyệt giơ bức phi thư trong tay lên.
“Đừng hoảng loạn, sư phụ không có đây thì vẫn còn có ta.”
Ngu Thượng Nhung tiếp nhận bức phi thư, mở ra xem:
“Lão tiền bối, báo cho ngài một tin tức tốt, tu hành giới chính thức bước vào thời đại trảm kim liên rồi. Bắc Đẩu Thư Viện liên hợp với Đan Dương Tông luyện chế ra Trảm Liên Bảo Mệnh Đan và Khai Diệp Đan. Trảm Liên Bảo Mệnh Đan có thể đảm bảo tu hành giả khi trảm kim liên không bị thương chí mạng, Khai Diệp đan có thể giúp tu hành giả khai diệp lần nữa. Ta đang chứng kiến một trang sử mới a a a!”
Nội dung phi thư đơn giản tóm lược nhưng tin tức bên trong cực kỳ quan trọng.
Đọc xong, Ngu Thượng Nhung nhoẻn miệng cười rồi trả phi thư cho Chiêu Nguyệt.
“Nhị sư huynh, sao huynh chẳng lo lắng chút nào thế?” Chiêu Nguyệt nghi hoặc không hiểu.
“Gấp gáp chẳng được gì.”
“Chuyện này… chuyện này mà còn không gấp?” Chiêu Nguyệt nghẹn lời không biết nói gì hơn.
Ngu Thượng Nhung dường như nghĩ đến cái gì, chợt nói: “Ngũ sư muội, muội đã khai diệp chưa?”
“Ta vừa vào Nguyên Thần cảnh, chỉ mới ngưng kết pháp thân Bách Kiếp Động Minh.” Chiêu Nguyệt hồi đáp.
“Vậy trảm kim liên đi, đừng đợi thêm.”
“A?”
Ngu Thượng Nhung nói xong xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nhị sư huynh, Chiêu Nguyệt nói với theo: “Nhị sư huynh, trảm kim liên sẽ chết người đó…”
“Đã biết.”
“Vậy mà huynh còn bảo ta trảm?”
Ngu Thượng Nhung đã biến mất khỏi tầm mắt nàng. Chiêu Nguyệt đành bất đắc dĩ nhún vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận