Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 357: Vì sao lại nói bát diệp rất mạnh?

Chiến đấu kiểu này Lục Châu chẳng thấy có gì thú vị. Hắn lắc đầu xoay người, chắp tay sau lưng đi về Vân Chiếu Am.
“Lão tiền bối, ngài… ngài không xem nữa sao?” Đoạn Hành nghi hoặc hỏi.
Lục Châu không thèm đáp lời Đoạn Hành, quay về phòng mình rồi ngồi xếp bằng bên khung cửa sổ hình tròn, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Mọi chuyện vẫn nằm trong dự liệu của Lục Châu.
Tu vi Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải ngang nhau, cuộc chiến của hai nghiệt đồ sẽ kéo dài khá lâu.
Lục Châu nhìn lại thời gian đóng băng… vẫn còn hơn ba ngày. Mong là bọn hắn đừng kết thúc quá sớm.
“Cơ thí chủ?” Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Huyền Tĩnh pháp sư.
“Có chuyện gì?”
“Có cao thủ quyết đấu ở Bách Diệp Hồ, Cơ thí chủ vẫn nên chuyển đến nơi khác đi, tránh bị cuộc chiến gây ảnh hưởng.” Huyền Tĩnh nói.
“Ngươi nhẫn tâm đứng nhìn Vân Chiếu Am bị huỷ?” Lục Châu hỏi lại.
“Chuyện này…”
Huyền Tĩnh đứng trong đình viện, thở dài đầy bất đắc dĩ. “Từ rất lâu rồi Vân Chiếu Am đã không còn huy hoàng như ngày trước. Nếu bị huỷ thì cứ để cho nó huỷ đi.”
“Thôi, lui ra đi.” Lục Châu nói. Hắn không nói rõ có chuyển đi nơi khác hay không.
Huyền Tĩnh pháp sư cũng không tiện nói thêm, bèn xoay người rời đi.
Đoạn Hành bước vào sân viện, nhìn về phía Huyền Tĩnh pháp sư rời đi, khẽ thở dài.
Hắn bước vào trong viện, khom người nói với Lục Châu: “Tiền bối, vãn bối phát hiện trong Vân Chiếu Am có một tầng bình chướng cỡ nhỏ còn sử dụng được. Tuy tu vi vãn bối thua xa bát diệp nhưng vẫn đủ để khởi động trận pháp. Ngài xem có cần…”
“Không cần khởi động bình chướng.” Lục Châu nói.
“Vãn bối tuân mệnh.”
Nếu khởi động bình chướng chẳng phải đang nói cho hai tên nghiệt đồ biết trong Vân Chiếu Am có cao thủ tồn tại hay sao?
Tu hành giả nào dám mò đến đây cơ chứ?
Nếu doạ bọn hắn chạy mất thì suốt đoạn đường này Lục Châu vất vả cũng bằng không.
Lục Châu nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ngàn năm lịch duyệt và kinh nghiệm của Cơ Thiên Đạo đã khiến Lục Châu quen với tràng cảnh chiến đấu bậc này…Nhưng đối với những người khác thì đây là cơ hội để thu hoạch được tâm đắc trong tu hành.
Thế nên đám người Đoạn Hành đứng trên tảng đá lớn quan chiến suốt đêm, mà tứ đại hộ pháp U Minh Giáo cũng hệt như thế.
Ngày hôm sau…
Lục Châu mở mắt nhìn vào giao diện Hệ thống, kiểm tra thời gian đóng băng rồi thông qua khung cửa sổ nhìn về phía Bách Diệp Hồ.
Vốn là nơi phong cảnh đẹp đẽ, núi non trùng điệp… nay dãy Tử Hà Sơn đã bị gọt đi một nửa, rừng cây xung quanh Bách Diệp Hồ đã bị san thành bình địa, vài ngọn núi nhỏ quanh đó đã bị chém ngang…
Chỉ riêng có Vân Chiếu Phong vẫn hoàn hảo không hề sứt mẻ.
Lục Châu vốn nghĩ, nếu Vân Chiếu Phong thật sự bị ảnh hưởng thì hắn chỉ có thể chuyển đi nơi khác. Không ngờ lực phá hoại của nghiệt đồ lại không huỷ Vân Chiếu Am.
Rõ ràng bọn hắn cố ý tránh gây ảnh hưởng đến nơi này.
Vì sao lại nói bát diệp rất mạnh? Tại thời khắc này tất cả mọi người đều hiểu được nguyên nhân.
Đoạn Hành choáng váng đưa tay lên nhéo má mình một cái.
Đau quá!
Ôi, mẹ nó đây là sự thật rồi.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đánh nhau một ngày một đêm, chiến trường đã chuyển từ Bách Diệp Hồ đến khu vực Vân Chiếu lâm địa khiến hàng trăm ngàn muông thú phải kinh hãi bỏ chạy tứ tán.
Một số hung thú không kịp chạy trốn đã bị đao cương và kiếm cương đầy trời chém chết.
Một ngày nữa lại trôi qua.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội Thiên thư một lần nữa.
Xung quanh không còn vang lên tiếng cương khí va chạm mà ngược lại có vẻ yên tĩnh. Âm thanh kịch chiến suốt hai ngày hai đêm đột nhiên ngừng lại khiến mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Bách Diệp Hồ.
Trên hai đỉnh núi thuộc dãy Tử Hà Sơn có hai bóng người đang yên tĩnh đứng đó. Cuộc chiến dường như đã ngừng lại.
Bích Ngọc Đao phiêu phù phía bên phải Vu Chính Hải.
Trường Sinh Kiếm lơ lửng trước người Ngu Thượng Nhung.
“Sư đệ, đệ còn bao nhiêu nguyên khí?” Vu Chính Hải bình tĩnh hỏi.
“Gần như còn nguyên. Sư huynh thì sao?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói.
“Ta cũng thế.”
Ngu Thượng Nhung lại nở nụ cười. “Vậy chúng ta đánh thật đi.”
“Rất hợp ý ta.”
Lời vừa nói xong.
Ông!
Ông!
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang vọng đến chân trời. Hai toà pháp thân cao mười trượng đứng sừng sững trên không trung.
Bên dưới pháp thân là hai đoá bát diệp kim liên đang từ từ xoay tròn.
Đây chính là tiêu chí đặc thù của cao thủ Nguyên Thần cảnh: pháp thân Bách Kiếp Động Minh, mà bát diệp kim liên lại càng là biểu tượng cho sự cường đại nhất.
Thấy cảnh này, Hoa Trọng Dương quả quyết hạ lệnh: “Lui lại mười dặm!”
Tư Vô Nhai cũng mệt mỏi lắc đầu. “Cuối cùng cũng đánh thật.”
Hắn chậm rãi đứng lên, tung người bay về phía xa.
Khi hai toà pháp thân vừa xuất hiện, Đoạn Hành không nói một lời đã quay đầu bay đi. Vẫn nên tránh ra xa thì hơn.
Đám đệ tử Ma Sát Tông sửng sốt, sau đó liều mạng chạy theo Đoạn Hành, lui về phía sau một ngọn núi.
“Tông chủ, bên chỗ lão tiền bối…”
“Lo cho thân mình đi, còn có thời gian để ý đến chuyện của lão tiền bối sao? Đầu óc ngươi bị cửa kẹp à?”
Nói cũng phải, người ta là sư phụ của hai đại cao thủ, còn cần đám phế vật bọn họ nhọc lòng lo lắng làm gì.
Đoạn Hành dẫn đám đệ tử Ma Sát Tông rời khỏi Vân Chiếu Phong.
Lục Châu cũng đang quan sát hai toà pháp thân cực lớn kia, âm thầm gật đầu. Rốt cuộc hắn đã có thể xác định tin đồn trước giờ là đúng.
Tu vi và thực lực của Ngu Thượng Nhung đúng là mạnh mẽ không thua gì Cơ Thiên Đạo. Khi đại nạn của Cơ Thiên Đạo đến, tu vi hạ xuống, đương nhiên lão không thể quản lý hai tên nghiệt đồ này được nữa.
Lục Châu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề là hắn làm sao cản được lực công phá của bọn họ?
Tu vi Thần Đình cảnh vẫn chưa khôi phục, lực lượng phi phàm của Thiên thư chỉ mới tích luỹ được chưa đến hai phần năm.
Huống hồ gì lực lượng phi phàm rất trân quý, nếu chỉ dùng để ngăn cản dư ba thì thật lãng phí.
Vẫn nên tránh đi thì hơn.
Lục Châu vừa định xoay người rời đi thì ở đằng xa, hai toà pháp thân cao mười trượng đột nhiên lao về phía Tử Hà Sơn.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân, vừa phi hành vừa xuất chiêu.
“Vân Chiếu Phong là chỗ tốt, không thể bị huỷ.”
“Đồng ý.”
Một đao một kiếm như đá phá trời bắn ra, bát diệp kim liên dưới thân xoay tròn ngưng tụ năng lượng.
Song chưởng Vu Chính Hải hợp lại đặt trước người, dưới lực tăng phúc của pháp thân, Bích Ngọc Đao lơ lửng trên đầu hắn đã biến to ra gấp mấy lần.
“Trảm!”
Pháp thân Ngu Thượng Nhung tiêu tán, tung người bay lên. Trường Sinh Kiếm vung ra, mấy ngàn đạo kiếm cương hợp lại làm một va chạm với Bích Ngọc Đao.
Pháp thân lại xuất hiện lần nữa.
Ầm!
Đao cương khổng lồ chém xuống dãy Tử Hà Sơn tạo thành một khe hở cực lớn. Đứng từ chân núi nhìn lên sẽ thấy một khe rãnh thẳng tắp chọc trời.
Nhưng khe rãnh không duy trì được lâu đã vang lên tiếng vỡ nát. Đá vụn trên Tử Hà Sơn rơi lộp độp xuống, cả dãy núi bắt đầu sụp đổ. Toàn bộ cây cối trên sườn núi đều bị đá tảng vỡ ra đập nát.
Dã thú dưới núi liều mạng bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận