Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1591

Rốt cuộc hắn hộc máu, thở ra một hơi.
“Tần Đế… sẽ không tha cho các ngươi… Ha ha…” Tây Khất Thuật vẫn cố gắng cười to.
Đúng lúc này, một thân ảnh tựa như sói hoang nhào về phía Tây Khất Thuật.
Phốc phốc phốc…
Hàn mang trong tay điên cuồng đâm vào thân thể hắn.
Một đao, hai đao, ba đao… rốt cuộc không ai đếm rõ được Minh Thế Nhân đã vung bao nhiêu đao.
Cho đến khi Tây Khất Thuật biến thành một đống máu thịt be bét, thân ảnh kia mới giảm tốc độ, trong miệng không ngừng mắng:
“Ngươi mới là tạp chủng, ngươi mới là tạp chủng… Cả nhà ngươi đều là tạp chủng!”
Đến khi hắn gần như kiệt sức, phía trên mới truyền đến thanh âm: “Lão tứ, đủ rồi.”
Minh Thế Nhân không có dừng lại, mặc kệ thương thế của bản thân, vẫn không ngừng vung Ly Biệt Câu.
Ngu Thượng Nhung lại nói lần nữa: “Đủ rồi!”
Sóng âm mềm mại đẩy Minh Thế Nhân ra.
Hắn ngồi phịch xuống đất, Ly Biệt Câu dính đầy máu tươi cắm ở trước mặt, ánh trăng nhàn nhạt rọi vào gương mặt hắn.
Minh Thế Nhân nhìn về phía Tây Khất Thuật.
Tây Khất Thuật ngoẹo đầu nhìn hắn, trên mặt mang theo nụ cười, hai mắt mở lớn, đã không còn khí tức.
Minh Thế Nhân không biết mình có nên vui hay không.
Hắn từng giết rất nhiều người, từ quan to hiển quý đến người buôn bán nhỏ. Nhưng không người nào khiến hắn cảm thấy căng thẳng như Tây Khất Thuật.
Không phải bởi vì Tây Khất Thuật mạnh, không phải vì Minh Thế Nhân sợ, mà là vì trong lòng hắn có một loại cảm xúc khó hiểu.
Phẫn nộ, thù hận, buồn bã, vui vẻ… quá nhiều tâm tình đan xen vào một chỗ khiến hắn cảm thấy rất phức tạp.
Ngồi đó thật lâu, hô hấp của Minh Thế Nhân mới từ từ bình phục. Hắn hít sâu một hơi, lau đi máu tươi trên mặt, mắng một tiếng: “Thật bẩn!”
Cương khí bộc phát khiến toàn bộ tiên huyết bốc hơi, hoá thành hư không.
Minh Thế Nhân rút Ly Biệt Câu lên, dùng tay áo lau lưỡi câu trở lên sạch sẽ, bóng loáng.
Ngu Thượng Nhung nói: “Đệ không có lời nào muốn nói với ta?”
“Ách…”
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, “Vừa rồi đệ thất thố, may nhờ có nhị sư huynh xuất hiện kịp thời, nếu không đệ cũng xong đời.”
Ngu Thượng Nhung nhíu mày.
Hắn không phải người hài hước. Nhưng hắn cũng không muốn bức bách người khác làm điều họ không muốn, đặc biệt khi đó còn là đồng môn của hắn.
Minh Thế Nhân tự thấy lúng túng, thở dài một tiếng, “Hầy… kỳ thực ta đến từ thanh liên giới.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu đứng xuống cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng dìu dịu.
Minh Thế Nhân hỏi: “Nhị sư huynh không kinh ngạc sao?”
“Ta đã đoán được.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp.
“Một cỗ thi thể nằm ngay bên cạnh, vừa thưởng thức ánh trăng vừa trò chuyện, quả là khiến người ta sợ hãi. Để đệ xử lý một chút đã.”
Minh Thế Nhân vung ra cương ấn, chém nát thi thể không còn một mảnh.
Trăng treo trên đầu thành, tròn vằng vặc.
Hai người sóng vai đứng bên ngoài thành, ngẩng đầu ngắm trăng.
Minh Thế Nhân thở dài một tiếng: “Đệ có một người huynh đệ, hắn rất ngốc rất ngốc. Hắn không biết nói chuyện, lần nào giao lưu với người khác cũng phải khua chân múa tay. Hắn không nghe được gì, nhưng lại rất thích nghe người ta nói chuyện, làm như thể mình nghe rất chăm chú ấy.”
“Người đó bị câm điếc?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Đúng vậy. Hắn câm điếc.” Minh Thế Nhân không muốn dùng từ ngữ này để hình dung huynh đệ mình, bèn nói, “Đúng hơn là, ông trời cảm thấy thế giới này quá mức bẩn thỉu nên loại bỏ tạp âm ra khỏi thế giới của hắn.”
Minh Thế Nhân ngồi xuống đất, trong tay cầm một nhành cỏ dại, trong mắt toả ra quang hoa. Cỏ dại hoá thành bột mịn.
“Hắn chính là một mảnh giấy trắng, từ nhỏ đã không bị thế giới này tiêm nhiễm. Hắn thích cười, dù cho bị đánh cũng sẽ tươi cười với đối phương.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói: “Bị đần sao?”
“Hắn không đần.” Minh Thế Nhân lắc đầu, “Hắn chịu đánh thay đệ, trộm đồ cho đệ ăn, thay đệ làm những việc mệt nhọc bẩn thỉu… Chỉ là hơi ngốc thôi.”
“Đúng là một vị huynh đệ có tình có nghĩa.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói, “Hắn hiện đang ở đâu?”
“Chết rồi.” Minh Thế Nhân nhẹ nhàng nói. “Bị Tây Khất Thuật đánh chết. Khi đó hắn mới tám tuổi, còn nhỏ hơn đệ một tuổi.”
“Không ai quản sao?” Ngu Thượng Nhung nhíu mày.
“Mạnh Minh Thị là tên hèn nhát đệ nhất Đại Cầm, hắn làm gì dám quản!” Minh Thế Nhân mắng một câu. “Phế vật vĩnh viễn là phế vật, không có khả năng may mắn một lần thì trở thành chiến thần, thay đổi tính nết.”
Ngu Thượng Nhung thấy lão tứ vẫn còn sức tức giận, bèn cười một tiếng hỏi: “Hắn là gì của đệ?”
Minh Thế Nhân đáp ngắn gọn: “Kẻ thù.”
Ngu Thượng Nhung không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Minh Thế Nhân, ôm Trường Sinh Kiếm trong ngực nhìn lên thiên không.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Chúng ta từ nhỏ đã ở Mạnh phủ, có rất nhiều chuyện đệ nhớ không rõ. Những việc xảy ra trước lúc năm tuổi đều như một giấc mộng, mơ mơ hồ hồ. có lúc đệ nghĩ, nếu mạng người phân chia cao thấp, quý tiện, vậy vì sao một nơi cao quý như Mạnh phủ lại cho phép hai huynh đệ chúng ta tồn tại? Ha ha…”
“Đệ đến kim liên giới bằng cách nào?”
Minh Thế Nhân lắc đầu: “Nhớ không rõ. Đệ chỉ nhớ mình lên một chiếc phi liễn, phi liễn chở theo rất nhiều đồng tử mà đệ là một trong số đó. Về sau phi liễn xảy ra chuyện, tất cả đều ngã chết.” Nói tới đây hắn nhếch môi cười một tiếng, “Công nhận, mệnh của đệ quá con mẹ nó lớn nha!”
“Đúng là lớn thật.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
“Chờ đến khi tỉnh lại, đệ gặp được sư phụ.”
Minh Thế Nhân nhìn quanh nhìn quẩn một chút rồi nhẹ giọng nói: “Nhị sư huynh, huynh nói xem đệ có tính là xui xẻo không? Ngày nào cũng bị đánh, sau khi vào Ma Thiên Các vẫn là bị đánh…”
Ngu Thượng Nhung rất muốn nói một câu, chúng ta đều như nhau nha người anh em, nhưng hắn là sư huynh, không thể nói năng như vậy.
Có điều Ngu Thượng Nhung cũng đã minh bạch vì sao Minh Thế Nhân lại có vẻ thù ghét thanh liên giới, vì sao lại có địch ý với Triệu Dục.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
“Thời gian không còn sớm, trở về thôi.” Ngu Thượng Nhung điểm chân xuống đất, bay lướt lên không trung.
Minh Thế Nhân phủi phủi quần áo rồi khom người hành lễ với Ngu Thượng Nhung, sau đó mới bay theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận