Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1023

Vũ khí: Vị Danh - không thể hiện đẳng cấp, Ngọc Phất Trần là thiên giai, Phán Quan Bút là siêu thiên giai, Cửu Huyền Cầm - không rõ, Tứ Phương Cơ là hoang cấp sơ, Tử Lưu Ly là hồng cấp trung, Tam Xoa Kích là hoang cấp sơ, Phiền Lung Ấn là hồng cấp trung, Long Ưng Chi Nộ là hoang cấp trung, Thiểm Ảnh Câu là hoang cấp trung.
Khi nhìn thấy mình có hơn năm trăm ngàn điểm công đức, phản ứng đầu tiên của Lục Châu chính là: rốt cuộc cũng đủ “tiền” để mua pháp thân Thiên Giới Bà Sa rồi!
Sau khi được tận mắt chiêm ngưỡng Thiên Giới Bà Sa, Lục Châu vẫn luôn khao khát có được nó. Hắc sắc Thiên Giới Bà Sa đã kinh diễm như vậy thì kim sắc Thiên Giới Bà Sa sẽ trông như thế nào đây?
Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ ra.
“Mua Thiên Giới Bà Sa.”
[Ting ! tiêu hao 500.000 điểm công đức, thu hoạch được pháp thân Thiên Giới Bà Sa.].
[Thiên Giới Bà Sa: muốn sử dụng cần khai Mệnh Cách thứ nhất.].
Trước đó mọi người đều nói phải khai Mệnh Cách mới có thể ngưng tụ được Thiên Giới Bà Sa, xem ra điều này hoàn toàn là sự thật.
Lục Châu lấy mảnh vải Lưu Ly đưa cho mình ra bày ở trước mặt.
Ba mươi sáu hình tam giác lớn sắp xếp theo chiều kim đồng hồ quây thành một vòng tròn trông như cánh hoa, mà ở giữa nhuỵ hoa là một hình tròn nhỏ có ghi hai chữ: Mệnh Cung.
Bên dưới đồ án lại được ghi chú: Mệnh Bàn.
Ba mươi sáu loại Mệnh Cách đều được nêu tên trên Mệnh Bàn.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Hắn không có kinh nghiệm gì về chuyện này, hoàn toàn mờ mịt bay loạn như ruồi không đầu.
Thôi, việc này có gấp cũng không được.
Nhìn lại số điểm công đức chỉ còn có 17.390 điểm, tâm tình Lục Châu vui vẻ không thôi. Ít nhất lúc này hắn đã có pháp thân Thiên Giới Bà Sa, không cần cực khổ tu hành như những tu hành giả khác.
Nhìn lại đống vũ khí mới thu hoạch được, Phiền Lung Ấn là món có giá trị nhất. Lục Châu lập tức lấy ra một tấm Luyện Hóa Phù rồi ném Phiền Lung Ấn vào trong ngọn lửa luyện hoá. Đây cũng là tấm Luyện Hóa Phù cuối cùng của hắn.
Lục Châu nhìn về phía thanh vũ khí mình yêu thích nhất: Vị Danh.
Vị Danh có thể biểu hiện ra thực lực còn vượt cả hồng cấp khiến Lục Châu rất hài lòng. “Vị Danh rốt cuộc là đẳng cấp gì?”
Nhớ lại thời điểm ban đầu thu hoạch được Vị Danh, Lục Châu cảm tưởng như mọi may mắn của Hệ thống đều dồn hết cho mình ngay từ đầu. Càng về sau này Hệ thống càng khó chơi, có rút thưởng nửa ngày cũng chỉ tòi ra được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển là cùng.
Lục Châu khẽ lắc đầu, không để ý tới bảng Hệ thống nữa mà thôi động Tử Lưu Ly, tiến hành lĩnh hội Thiên thư.
Sáng hôm sau, tại Thiên Vũ Viện.
“Khâu trưởng lão, ta không nhịn được nữa! Hai tên tiểu tặc kia khinh người quá đáng, vẫn luôn ẩn nấp trong Thiên Vũ Viện rồi không ngừng giở trò quỷ. Ta đề nghị chúng ta khai đại trận, bắt bọn hắn!”
“Ta tán thành! Không hiểu tặc tử từ đâu chui ra lại dám khiêu khích Thiên Vũ Viện! Nếu không trừ khử bọn chúng thì mặt mũi của Thiên Vũ Viện biết để ở đâu?”
“Đừng gấp, chờ Viện trưởng trở về rồi tính tiếp. Tu vi hai người này không đơn giản, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cực kỳ giảo hoạt. Bọn hắn tuyệt đối không phải cửu diệp thông thường.”
Khi mọi người còn đang thảo luận rôm rả, một đệ tử hạch tâm bỗng xô mạnh cửa nhào vào phòng nghị sự, lảo đảo quỳ rạp dưới đất trước sự kinh ngạc của đám trưởng lão.
Trên mặt tên đệ tử ướt đẫm mồ hôi, hai mắt trợn trừng, hai chân không ngừng run rẩy, toàn thân đều run đến lập cập.
“Không, không, không xong rồi… Mệnh, mệnh thạch của Viện trưởng, Mạc trưởng lão, Giản trưởng lão… đều, đều dập tắt rồi!”
Trong phòng nghị sự lập tức yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả mọi người đều ngây ngốc như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Trong một dịch trạm ở kinh đô.
Hôm nay dịch trạm vô cùng náo nhiệt. Đám tu hành giả không ngừng thao thao bất tuyệt truyền đạt tin tức cho nhau: “Nghe nói hôm qua Thiên Luân sơn mạch xảy ra chuyện lớn, toàn bộ hạp cốc đều biến thành biển lửa, người chết nhiều vô số.”
“Hình như là người của Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan cùng nhau đánh Thiên Vũ Viện… Sau đó cao thủ kim liên lấy một địch vạn đánh đến trời long đất lở. Đám tu hành giả quan sát đều hoa cả mắt, không nhìn rõ là ai thắng ai thua.”
“Kim liên? Đám người dị tộc lá gan không nhỏ, dám giễu võ giương oai trên địa bàn của chúng ta, kiểu gì cũng bị Viện trưởng đại nhân đánh cho sấp mặt!”
Một nam tử ngồi giữa khẽ thở dài. “E là Viện trưởng dữ nhiều lành ít.”
Đám người lập tức quay đầu nhìn hắn: “Ý ngươi là sao?”
“Bởi vì cao thủ kim liên kia thích nhất là vung chưởng đập chết người ta, cho đến nay vẫn không thất thủ.”
“Ngươi cứ ở đó mà khoác lác đi, bằng hữu của ta đứng ở đằng xa quan sát, các ngươi đoán xem hắn đã nhìn thấy cái gì?”
“Cái gì?”
“Thiên Giới Bà Sa hắc liên hoành không xuất thế, trực tiếp bóp chết tu hành giả kim liên giới kia! Tất cả tu hành giả có mặt ở đó đều không may tử trận. Nói không chừng đến ngày mai chúng ta đều sẽ chết sạch. Hắc liên diệt hồng liên!”
“Thôi thôi, ngươi còn khoác lác hơn cả hắn!”
Mặc kệ lời đồn đại có truyền đi như thế nào thì việc Thiên Luân sơn mạch sụp đổ cũng là sự thật, mệnh thạch của tam đại cao thủ Thiên Vũ Viện là Dư Trần Thù, Mạc Bất Ngôn và Giản Đình Trung đều dập tắt cũng là sự thật khiến lòng người vô cùng bàng hoàng.
Cùng lúc đó, tại Vân Sơn.
Lục Châu mở mắt, lực lượng phi phàm đã khôi phục một phần ba, tinh thần cũng tốt lên nhiều, bèn cho người gọi Nhiếp Thanh Vân đến.
Nhiếp Thanh Vân vừa nghe tin Lục tiền bối đã trở về, lập tức chạy tới.
“Lục tiền bối, ngài đã đến Thiên Luân sơn mạch?” Vừa tiến vào điện, Nhiếp Thanh Vân đã vội vàng hỏi.
Lục Châu gật đầu. “Ngươi nghe được tin tức rồi à?” Mới có qua một đêm mà tin tức đã linh thông đến vậy rồi?
“Đúng vậy, mọi người đều đồn rằng Hắc liên xuất hiện, tai nạn giáng lâm. Ta còn tưởng là…” Nhiếp Thanh Vân nói đến đây thì dừng lại.
Lục Châu lười giải thích với hắn, chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết rõ, bèn nói: “Vân Sơn có cổ tịch nói về việc khai Mệnh Cách không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận