Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1457

Cùng lúc đó, Lục Châu và Lục Thiên Sơn trở về hồng liên giới.
Vừa về tới Dưỡng Sinh điện, hắn lại lấy quyển bút ký của Lục Thiên Thông ra xem.
“Lão phu nhìn thấy lực lượng của Đạo, một lòng chỉ muốn vấn đạo trở thành Chí Tôn, nhưng lại bị thiên địa ràng buộc vây khốn.”
“Có lời đồn, tại bí ẩn chi địa có thể giải khai bí mật về thiên địa ràng buộc. Lão phu đi tới bí ẩn chi địa, thấy được chín giới.”
“Sống ba mươi năm tại bí ẩn chi địa, giết hai con thú hoàng, mười con thú vương, đám hung thú còn lại thì nhiều vô số kể.”
“Thiên địa vạn vật đều được bảo toàn. Lão phu thu được một phần Thiên thư tàn quyển tại Trấn Thọ Sơn, lĩnh ngộ Thiên đạo, chỉ thiếu chút nữa đã có thể thành Thánh.”
“Thiên đạo cân bằng, kể cả Thái Hư và sinh linh trong chín giới. Lưu lại sách này, để hậu nhân ngày sau khai phá.”
Sau khi Lục Châu đọc xong, quyển bút ký tự động hoá thành bột mịn, lấp loé quang mang bay lên, tinh quang từ từ ghép lại thành ký hiệu Thiên thư.
“Thì ra là một phần của Thiên thư?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Chuyến đi tới Thanh Phong Cốc lần này kiếm bộn rồi.
[Thiên Thư Khai Quyển, xin hỏi có sử dụng không?].
Lục Châu chú ý thấy trong bảng Hệ thống, Thiên Thư Khai Quyển đang sáng lấp lánh. Sau đó hắn nhìn về phía Thẻ Thăng Cấp.
Lần trước thăng cấp, Lục Châu chưa xử lý tốt mọi việc khiến Lưu Qua tìm tới cửa, suýt chút nữa khiến đồ đệ mất mạng. Lần này hắn nhất định phải cẩn thận.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu mặc niệm một tiếng: “Sử dụng.”
Trong giao diện Thiên thư, những tự phù kia dần trở nên quen thuộc, tựa như lúc trước khi lĩnh hội Nhân Tự Quyển.
“Lần này sẽ là thần thông gì đây?”
Lục Châu nhắm mắt lại, bắt đầu lĩnh hội đám tự phù Thiên thư mới.
Sáng hôm sau, Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng đứng trên tháp lâu quan sát tình hình trong Diễn Võ trường.
“Vẫn là tứ sư huynh thông minh tìm ra biện pháp thích hợp, gọi đại sư huynh đến.” Chư Hồng Cộng không ngừng mát xa vai cho Minh Thế Nhân.
Trong Diễn Võ trường, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đang đánh nhau đến bất phân thắng bại.
Bởi vì cảnh giới bất đồng, không thích hợp dùng tu vi thật, nên khi luận bàn hai người đều dùng tu vi Thập Phương Càn Khôn để so đấu.
Hai người chiến đấu suốt hai ngày hai đêm vẫn chưa có kết quả.
Minh Thế Nhân cười nói: “Đệ thì biết gì… Cho dù ta không đến gọi, đại sư huynh cũng sẽ tới thôi.”
“Hắc hắc… tứ sư huynh dạy phải, đệ chỉ biết đánh rắm hà. Nếu đệ có một nửa trí thông minh như tứ sư huynh thì đã không ngày ngày bị ăn đòn như thế này… Ui da, vẫn còn đau đây này.” Chư Hồng Cộng sờ sờ gò má sưng phồng.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Đệ dù gì cũng là thập nhất diệp, tu vi không hề thấp nhưng lại đánh đấm chẳng lại ai, quá mất mặt.”
Chư Hồng Cộng gãi đầu, trong lòng thầm nhủ, còn không phải do các huynh quá biến thái hay sao?
“Hay là đệ đi tìm bốn vị trưởng lão luận bàn?” Chư Hồng Cộng dè dặt hỏi.
Khụ khụ khụ…
Dưới tháp lâu đột nhiên truyền tới tiếng ho khan.
“Ây da, sao lão thân đau hông thế này.” Tả Ngọc Thư vịn eo tập tễnh đi đường.
“Mấy ngày nay lão hủ đi đứng cũng không thuận, đúng là già thật rồi… Ai dà, lão Lãnh, ngươi nói xem chúng ta có thể luận bàn nổi với mấy vị tiên sinh không?”
Lãnh La đáp: “Đương nhiên là không rồi. Mấy vị tiên sinh lòng dạ nhân hậu, sao có thể bắt nạt người già yếu như chúng ta… Như vậy có khác nào đánh lão đầu ngươi thành miếng giẻ, truyền đi rất là mất mặt.”
“Có đạo lý…”
Bốn vị trưởng lão gật gù rời đi.
Chư Hồng Cộng: ?
Minh Thế Nhân dùng cùi chỏ chọc chọc Chư Hồng Cộng. “Đệ nên tìm đối tượng khác đi, rõ ràng bọn họ không thích hợp.”
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói: “Tứ sư huynh, lần này huynh sai rồi.”
“Hả?”
Vù! Chư Hồng Cộng tung người nhảy lên, vọt xuống tường thành, đuổi theo bóng bốn vị trưởng lão.
Minh Thế Nhân câm nín.
Toàn thân hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã đứng không vững.
Phục ngươi luôn!
Minh Thế Nhân đứng tựa vào tháp lâu, chợt phát hiện trong rừng cây phía bắc hoàng thành có hắc sắc pháp thân xuất hiện rồi biến mất.
Minh Thế Nhân đứng thẳng người dậy, khoé môi nhếch lên: “Lá gan không nhỏ.”
Kinh đô Đại Đường rất lâu rồi không có tu hành giả nào dám đến gần.
“Cẩu tử, chúng ta đi.”
Gâu!
Cùng Kỳ bay tới, chở theo Minh Thế Nhân cấp tốc phóng về phía rừng cây.
Trong khu rừng.
“Mặc kệ cuộc chiến trên Hắc Phong Nhai là ai thắng, ngươi đều phải chết.”
“Bọn ta đã tìm ngươi thật lâu.”
“Ngươi trốn thật giỏi.”
Mấy hắc ảnh lăng không đứng giữa trời, vây quanh Tiêu Vân Hoà.
Khoé môi Tiêu Vân Hoà có vết máu, hắn nở nụ cười nói: “Đây là ý của Hạ Tranh Vanh?”
“Hạ Tranh Vanh là ai?”
“Ha ha.” Tiêu Vân Hoà cười nhạo một tiếng, “Khi bản toạ giữ chức Tháp chủ Hắc Tháp, các ngươi còn đang chơi bùn. Nói đi, là ai sai khiến các ngươi?”
Trong trận chiến ở Hắc Phong Nhai, Tiêu Vân Hoà và Hạ Tranh Vanh đại chiến ba ngày ba đêm, song phương khô kiệt nguyên khí, Tiêu Vân Hoà thắng.
Khi trở về, hắn bị đám tu hành giả thần bí này phục kích, Vu Triều sử dụng đại vu thuật đưa hắn tiến vào phù văn thông đạo thông với hồng liên giới. Lại không ngờ đám người này đều đã chuẩn bị trước, lôi toàn bộ mọi người tiến vào phù văn thông đạo.
Đáng tiếc, trên đường di chuyển Tiêu Vân Hoà hao tổn mấy vị huynh đệ, ngay cả Vu Triều cũng không rõ tung tích, hiện tại chỉ còn một mình hắn trốn được đến hồng liên.
Tiêu Vân Hoà không biết năm người này. Bọn hắn cải trang thành tu hành giả hắc liên nhưng sử dụng cương khí không phải màu đen thuần tuý.
Năm người nhao nhao mở miệng:
“Ngươi trộm đồ của bọn ta, quên rồi sao?”
“Hắn đang giả vờ.”
“Hay là giết hắn trước rồi bức cung sau?”
“Giết rồi làm sao mà bức cung?”
“Chẳng lẽ hành hạ xác chết?”
Tiêu Vân Hoà lại lần nữa cười ha hả, “Chỉ sợ kẻ đến chết rồi vẫn bị hành hạ chính là các ngươi.”
“Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?”
Tiêu Vân Hoà lắc đầu nói: “Nơi này cách hoàng thành Đại Đường chưa tới mười dặm, chẳng lẽ các ngươi không rõ đây là đâu? Chỉ cần các ngươi dám động thủ, bằng hữu của ta sẽ lập tức chạy đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận