Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1551

Chân nhân mất đi một Mệnh Cách không sợ, nhưng mất đi hai Mệnh Cách…
Có nghĩa là từ nay về sau, hắn không còn là chân nhân nữa!
Đây là phương thức giải quyết địch nhân tốt nhân Lục Châu có thể nghĩ ra. Đánh Thác Bạt Tư Thành về không, không còn một Mệnh Cách nào, sau đó giáng Diệp Chính xuống còn mười sáu Mệnh Cách, để Lục Ngô đối phó hắn.
Tình huống của Diệp Chính lúc này không giống Tần Nại Hà.
Tần Nại Hà là mười sáu Mệnh Cách trong trạng thái đỉnh phong, không hề bị thương, mà Diệp Chính lại liên tiếp bị giáng cấp, pháp thân còn mất đi ba đầu, lại từng bị Trấn Nam Hầu đánh trọng thương.
Về phần Thác Bạt Tư Thành…
Không gian xung quanh hắn lúc này im bặt không một tiếng động.
Toàn thân Thác Bạt Tư Thành cứng ngắc, không động đậy được nữa.
Quy Linh chưởng ấn tiêu tán giữa không trung, mà Thác Bạt Tư Thành thì máu me khắp người rơi thẳng xuống đất.
Ầm!
Lục Ngô nổi giận gầm lên một tiếng, nhào về phía Diệp Chính.
Thấy Lục Ngô giương nanh múa vuốt lao tới, Diệp Chính giật mình sợ hãi, năm ngón tay chụp vào thắt lưng, xoẹt một tiếng, quang hoa xuất hiện.
Lục Ngô trầm giọng nói: “Muốn chạy?!”
Chín cái đuôi lại lần nữa nở rộ!
Xoẹt !
Phía trước ngàn mét lại biến thành băng quốc.
“A!”
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.].
Toàn thân phủ đầy tuyết trắng, Diệp Chính chìm trong làn quang hoa. Quang trụ xông thẳng lên chín tầng mây rồi biến mất.
Oanh!
Lục Ngô rơi xuống, nhìn chằm chằm vào không trung rỗng tuếch, trong mắt ngập tràn phẫn nộ.
Chiến đấu rốt cuộc cũng kết thúc.
Quanh Thiên Khải Chi Trụ lúc này là quang cảnh hoang tàn không thể tả, ngay cả nước hồ cũng khô cạn.
Bị băng hoả lưỡng trọng thiên tra tấn, không còn thực vật nào sống sót.
Đám người quan chiến suy nghĩ đến xuất thần, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Trấn Nam Hầu nằm dưới đất, toàn thân chảy ra máu đen, khói xanh bốc lên, hắn nằm im không nhúc nhích.
Bên bờ hồ là Thiên Ngô, khắp mặt đều là máu, ngoẹo đầu chết lặng nhìn hết thảy.
Trong không trung chỉ còn một người lơ lửng là Lục Châu.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Ngô rốt cuộc cũng lên tiếng: “Bản hoàng muốn giết hắn!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Không cần.” Sau đó nhìn về phía Triệu Dục, trầm giọng gọi: “Triệu Dục!”
Triệu Dục tỉnh táo lại, lắp bắp nói: “Lão… lão tiên sinh…”
“Ngươi đến từ thanh liên vương thất, thay lão phu truyền tin tới Nhạn Nam Thiên.” Lục Châu nói.
“A?”
“Đừng nói với lão phu ngươi không làm được.” Lục Châu nhìn hắn chằm chằm.”
“Làm… làm được! Lão, lão tiên sinh xin cứ phân phó!” Trong lòng bàn tay Triệu Dục ướt đẫm mồ hôi, hai chân run rẩy không ngừng.
“Lệnh cho tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên đưa đầu Diệp Chính đến gặp lão phu. Nếu làm không được, lão phu huyết tẩy Nhạn Nam Thiên!” Lục Châu thản nhiên nói.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể nhân từ.
Diệp Chính cũng vậy, Thác Bạt Tư Thành cũng vậy, mỗi người đều phải trả giá đại giới cho hành vi của mình.
Phịch!
Triệu Dục ngồi bệt xuống đất, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng cắn răng hạ lệnh: “Truyền lệnh…”
Thủ hạ của hắn cúi thấp người không nói.
“Truyền tin cho Nhạn Nam Thiên… tứ, tứ đại trưởng lão lấy, lấy đầu Diệp Chính mang đến gặp…”
Nói tới đây hắn lại không biết dùng từ gì.
Khổng Văn nhắc nhở: “Lục Các chủ Ma Thiên Các.”
Tên thuộc hạ kia lập tức gật đầu nói: “Vâng.”
“Nhớ truyền đầy đủ, không được thiếu một chữ.” Vu Chính Hải căn dặn.
“Vâng… vâng.”
Hai tay tên thuộc hạ không ngừng run rẩy, cố nén căng thẳng lo sợ trong lòng, lấy ra phù chỉ. Phù chỉ rơi đầy đất, hắn bối rối nhặt lên, tiến hành truyền tin sau đó cũng ngồi bệt xuống đất hệt như chủ tử Triệu Dục của mình.
Lục Châu đáp xuống đất, nhìn về phía Thác Bạt Tư Thành máu me đầy người nằm im bất động, cất bước đi tới.
Hai mắt Thác Bạt Tư Thành đã vô thần, bờ môi rung động. Hắn nhìn hắc sắc loan đao nằm trong vũng máu bên cạnh, miệng há ra muốn hít lấy không khí… Đáng tiếc thân thể phàm nhân khiến hắn khó lòng thích ứng, cũng không cách nào tiếp nhận nổi sự thật này.
Mãi đến khi thân ảnh Lục Châu xuất hiện trong tầm mắt, Thác Bạt Tư Thành mới đột nhiên nghĩ thông, nhận ra mình thật là ngu xuẩn ——.
Một người có thể đánh tay đôi với Thiên Ngô, từng thi triển thủ đoạn cực hạn giúp bản thân đốn ngộ, người có thể hàng phục Lục Ngô, sao có thể chỉ là chân nhân cho được? Kẻ như vậy, lý ra nên là… Thánh nhân.
Thác Bạt Tư Thành muốn há miệng nói chuyện, nhưng máu tươi không ngừng ộc ra.
Hắn cố sức nắm lấy Thiên Hồn Châu trong tay, lật người lại bò về phía trước.
Lục Châu chỉ đứng yên nhìn hắn.
Thác Bạt Tư Thành bò được hơn mười thước, đột nhiên ngừng lại, toàn thân cứng ngắc, thân thể trở thành một phần của băng thiên tuyết địa.
Lục Châu hờ hững lắc đầu: “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước đừng nên như thế.”
Thác Bạt Tư Thành hộc ra một hơi cuối cùng trong cơ thể, hoàn toàn không còn khí tức.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 20.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 5.000 điểm.].
Thác Bạt Tư Thành đã không còn tu vi, lại bị trọng thương đến mức này, có thể chèo chống đến hiện tại cũng là không dễ.
Lục Châu vung tay, Thiên Hồn Châu và hắc sắc loan đao bay vào trong tay hắn.
[Thiên Hồn Châu: đồ vật do cấp thánh giả trở lên dung hợp, chỉ có chủ nhân mới khôi phục được lực lượng.].
[Tu La Loan Đao: chủ nhân là Thác Bạt Tư Thành, hợp cấp, mỗi lần sử dụng bộc phát ra bốn đạo lực lượng chí cường. Không thể luyện hoá.].
Thiên Hồn Châu còn có thể lý giải, suy cho cùng nó cũng là Mệnh Cách của Thiên Ngô, người khác không cách nào dùng lực lượng Mệnh Cách của bản thân để khôi phục lực lượng cho nó. Nhưng vì sao Tu La Loan Đao lại không thể luyện hoá?
Lục Châu dò xét thêm mấy lần rồi không quan sát nữa.
Lục Ngô thấp giọng nói: “Đồ vật do chủ nhân dùng tinh huyết cô đọng ra, chẳng còn tác dụng gì.”
Nghĩ cũng phải, đến cấp bậc như chân nhân đương nhiên cực kỳ coi trọng vũ khí của bản thân, tất sẽ dùng một số biện pháp đặc thù để vũ khí vĩnh viễn thuộc về mình.
Xem ra thứ này không dùng được, lưu lại để phân giải cũng tốt, dù sao cũng là hợp cấp.
Đám người Ma Thiên Các rất cẩn thận, không dám tuỳ tiện di chuyển mà nhìn về phía Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, sợ hai đại quái vật này lại bật dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận