Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1406

Ông !
Một toà bạch sắc pháp thân cao hơn trăm trượng xuất hiện, đạo văn bay thẳng lên ngọn tháp, năng lượng ma sát bắn ra tia lửa.
Nguyên khí trên bầu trời cấp tốc tụ lại. Ầm ầm!!
Kinh lôi thiểm điện xuất hiện.
Ninh Vạn Khoảnh bay lên cao, hai mắt toả ra u quang, lỗ tai giần giật. Hắn quay đầu nhìn về phương bắc, nhíu mày nói: “Đám người Đại Minh quả nhiên vẫn đến.”
Tư Vô Nhai minh bạch. “Chẳng trách Lam tháp chủ lại mời sư phụ đến toạ trấn. Nàng muốn mượn cơ hội cuối cùng này để nghịch thiên cải mệnh nhưng lại sợ người Đại Minh vương đình trở trò quỷ.”
Lục Châu gật đầu, hắn cũng đã đoán được điều này. “Nàng ta dám chắc chắn lão phu sẽ đứng về phía Bạch Tháp?”
Ninh Vạn Khoảnh nghe vậy, lộ vẻ xấu hổ.
Đinh Linh từ xa bay tới, khom người nói: “Tháp chủ tuyệt không có ý muốn lợi dụng Lục các chủ.”
Giọng Lam Hi Hoà từ trên cao vọng xuống: “Mặc kệ việc này thành hay bại, ta cũng không còn đảm nhiệm chức vị Tháp chủ Bạch Tháp.”
Ông !
Bạch liên xoay tròn, Nhật Nguyệt Tinh Luân nở rộ quang mang chói mắt.
Trong tàng mây, tần suất thiểm điện đánh xuống ngày càng cao, cương khí tàn phá bừa bãi nện vào Bạch Tháp. Trên bầu trời xuất hiện một đạo thiểm điện màu u lam đánh xuống.
Oanh!
Lực lượng đáng sợ bổ vào Bạch Tháp, trong khoảnh khắc lan tới người Lam Hi Hoà. Nhật Nguyệt Tinh Luân cấp tốc xoay tròn.
Xoẹt !
Lục Châu nhíu mày, hắn có thể nghe được tiếng pháp thân và thiên địa chi lực giao thoa.
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn một màn này, chỉ có Lục Châu là thở dài lắc đầu. Thân là người xuyên không đến, Lục Châu cảm giác được cho dù là cao thủ mười hai Mệnh Cách, đứng trước sấm sét từ vũ trụ truyền tới hẳn cũng nên cân nhắc một chút nha?
Tuy nói tu hành giới không như phàm nhân giới nhưng thân thể con người vẫn làm bằng huyết nhục. Loại lực lượng này… đủ để đánh một người thành đống than.
Bao nhiêu tu hành giả có thể đỡ được? Không ai dám chắc, càng không cách nào làm thử.
Ầm ầm!
Cương khí và thiểm điện hoà chung một chỗ, cực giống với Lôi Cương.
Lúc này, tu hành giả bốn phương tám hướng đuổi tới.
Ninh Vạn Khoảnh truyền âm nói: “Người không phận sự miễn vào. Nếu không, giết không tha!”
Nơi xa vọng lại tiếng hồi âm:
“Ta là quốc sư Đại Minh Công Tôn Viễn Huyền, vì lo lắng cho tình hình thân thể Lam tháp chủ nên đến thăm.”
Một phía khác, Thẩm phán giả Bạch Tháp Tất Thạc cũng trầm giọng nói: “Lặp lại một lần cuối, không được đến gần.”
Tu hành giả bốn phía quả nhiên dừng lại, không có đến gần. Bọn hắn đều ngẩng đầu nhìn toà bạch sắc pháp thân cao ngất vào trong mây với vẻ kính sợ và tán thán.
Công Tôn Viễn Huyền truyền âm nói: “Nghe lời khuyên của ta, dừng lại đi. Thiên địa chi lực là thứ phàm nhân không thể chạm vào.”
“Không cần quốc sư nhọc lòng.” Tất Thạc truyền âm đáp lời.
Ầm ầm!
Lại một dòng điện xạ kích đánh xuống.
Bạch Tháp cấp tốc truyền ra lực lượng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành màu lam, hội tụ vào pháp thân. Tinh Bàn bay ra đón đỡ, lập tức được lực lượng phù trợ biến lớn đến gấp mấy lần.
Mặc dù như thế, Lam Hi Hoà vẫn phun ra một ngụm máu.
“Tháp chủ!”
“Chủ nhân!”
Công Tôn Viễn Huyền thấy vậy lập tức vung tay: “Đi xem một chút!”
Đám tu hành giả tiến lại gần phạm vi Bạch Tháp.
Trên đỉnh Bạch Tháp bỗng truyền xuống tiếng quát to: “Cút hết cho ta!”
Hai mắt Lam Hi Hoà chiết xạ u quang quét ngang chúng sinh, khiến đám người Công Tôn Viễn Huyền lập tức dừng lại.
“Lực lượng thật mạnh! Dừng lại!” Công Tôn Viễn Huyền ra lệnh. Đám người không dám đến gần nữa.
Oanh!
Lại một đạo cương khí bổ trúng ngọn Bạch Tháp. Cương khí ngạnh kháng, đá vụn rơi lộp độp xuống.
Đám người kinh hô.
Công Tôn Viễn Huyền vốn muốn mang người mình đến gần, nhưng gặp phải lực lượng đáng sợ đến cực điểm, lập tức sinh lòng lùi bước. “Mau lui về sau!”
Đám tu hành giả Đại Minh vội vàng lùi về sau hơn ngàn mét.
Ầm ầm! Mây đen kéo đến mịt mù. Trong phương viên trăm dặm đều thuần một màu u ám, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ có cơn mưa tầm tã rơi xuống.
Sắc mặt Lam Hi Hoà càng lúc càng khó coi.
“Nhật Nguyệt Tinh Luân.”
“Tinh Bàn.”
Lam Hi Hoà ra sức điều động lực lượng để ngạnh kháng với tự nhiên.
“Quốc sư, còn tiến lên nữa không?” Có tu hành giả đến gần Công Tôn Viễn Huyền hỏi.
Công Tôn Viễn Huyền nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm nói: “Không cần.”
“Vì sao? Lỡ như nàng ta thành công thì phải làm sao?” Tên thuộc hạ hỏi.
“Đấu với trời, nghịch thiên cải mệnh, từ xưa đến nay chẳng có mấy người… Trong mắt ông trời, chúng ta đều là con kiến nhỏ bé. Không nói tới mối quan hệ giữa Bạch Tháp và Ma Thiên Các, ta cũng rất muốn nhìn xem nàng ta có thể thành công hay không.” Công Tôn Viễn Huyền ngước mắt nhìn lên không trung, đạm mạc nói.
Đám tu hành giả gật đầu tuân lệnh.
Mây đen vần vũ như hắc long, từ xa có một đạo thiểm điện đánh xuống, oanh minh tứ phương. Thiên địa chi lực đánh vào bạch sắc Tinh Bàn, ông ông rung động.
Ba mươi ngàn đạo văn biến thành một cột sáng, truyền năng lượng vào trong Tinh Bàn. Quang mang trên Tinh Bàn đại thịnh, ánh sáng trắng đến mù loà đôi mắt người xem.
“Dùng Bạch Tháp làm vật dẫn, hút lấy thiên địa chi lực vào trong Tinh Bàn để tìm đường đột phá Mệnh Cách. Thật là một phương pháp không muốn mạng.” Tư Vô Nhai kinh hãi nói.
“Thất sư huynh, thiên địa chi lực mà huynh nói chính là lôi điện sao?”
“Không hẳn vậy.” Tư Vô Nhai giải thích. “Nhân loại thường nhìn thấy sấm sét vang dội, cũng từng nhìn thấy sét có thể phá núi. Đây chính là lôi minh lực lượng hùng vĩ vô cùng, khiến con người theo bản năng phải kinh sợ. Trước mặt nó, nhân loại không là gì cả. Tu hành giả cường đại có thể ngăn cản một phần lôi minh lực lượng, nhưng cũng chỉ là ngăn lại, không cách nào chiến thắng hoặc chống lại nó. Nhân loại tu hành nguyên khí, nguyên khí ngưng cương để phóng thích ra lực sát thương. Hai bên hoàn toàn khác biệt. Trong lôi điện ẩn chứa thiên địa chi lực, muốn rút nó ra cần phải có dũng khí và can đảm cực lớn.”
Tiểu Diên Nhi cái hiểu cái không gật đầu. “Nha, vậy Lam tỷ tỷ có phải đang gặp nguy hiểm không?”
“Đúng, vô cùng nguy hiểm.”
Ầm ầm!
Lại một tiếng nổ mạnh chấn đau màng nhĩ của tất cả mọi người. Không ít người tu vi yếu đã cảm thấy đầu óc trống rỗng, ù tai hoa mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận