Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 717

“Chư Thiên Nguyên, ngươi vẫn hệt như trước đây, da mặt dày hơn cả tường thành!”
“Thôi vậy… ta vốn định mang Chư Hồng Cộng về Cổ Thánh Giáo rồi mới tới thỉnh tội với ngươi, tiền trảm hậu tấu. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.” Chư Thiên Nguyên thở dài.
“Cổ Thánh Giáo của ngươi vẫn luôn ẩn thế không xuất hiện, vì sao bây giờ lại đột nhiên lộ diện?” Lục Châu hỏi.
Gia trưởng nói chuyện, Chư Hồng Cộng chỉ dám quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Chư Thiên Nguyên không trả lời ngay câu hỏi của Lục Châu mà phất tay ra hiệu với đám đệ tử: “Mang thứ đó ra đây.”
“Vâng.”
Một tên đệ tử đi vào trong phòng rồi cầm ra một gói đồ dâng lên trước mặt hai người.
Chư Thiên Nguyên mở gói đồ ra, trong đó là một quyển thư tịch màu nâu.
“Đây là cái gì?” Lục Châu hỏi.
“Ngươi mở ra xem sẽ biết.”
Lục Châu cầm lấy quyển thư tịch, lật từng trang một. Mấy chục trang đầu đều bị xé bỏ, phần sau mới có trang giấy hoàn chỉnh. Trên đó viết:
“Người ở đây rất yếu, dường như không biết cách đột phá cửu diệp… Ta cảm nhận được nơi này có ràng buộc của thiên địa rất quen thuộc, nhưng lại không biết làm sao để phá bỏ nó.”
“Ta muốn giúp người ở đây trở nên mạnh mẽ, để bọn họ có khả năng đối kháng với cửu diệp, thậm chí là thập diệp.”
“Ta gặp rất nhiều tu hành giả, nhưng tư tưởng của bọn họ quá bảo thủ.”
Đọc được những dòng này, Lục Châu không thể ngăn được nỗi kinh ngạc trong lòng.
Lòng hiếu kỳ dâng lên, Lục Châu tiếp tục lật sang trang.
“Có rất nhiều người không chịu tin lời ta…”
“Không có lòng nhiệt thành và kiên trì bền bỉ thì sẽ không bao giờ tiến bộ được.”
“Ta muốn nói cho tu hành giả ở đây biết chân tướng…”
Lục Châu sờ vào trang giấy có vẻ xưa cũ mang theo mùi vị ẩm mốc, rõ ràng quyển thư tịch này không sử dụng bất kỳ loại biện pháp bảo hộ nào, ngay cả bìa sách cũng cực kỳ đơn sơ, bốn góc đều bị ăn mòn bong tróc ra không ít, chữ viết cũng trở nên mơ hồ. Khoảng giữa quyển thư tịch bị xé mất rất nhiều trang giấy, không rõ nguyên do.
Lục Châu vừa định xem tiếp, chợt nghe Chư Thiên Nguyên nói:
“Đây chính là một trong những lý do ta xuất hiện ở Thần Đô. Bởi vì cho tới bây giờ chỉ có mình ngươi đạt tới cửu diệp. Ta vốn định sai người dâng quyển thư tịch này lên cho ngươi, không ngờ chúng ta lại chạm mặt ở đây. Nếu ngươi cảm thấy vật này đáng giá, vậy ta dùng nó để trao đổi nhi tử ta, có được không?”
Lục Châu không trả lời vấn đề liên quan đến Chư Hồng Cộng mà hỏi lại: “Lúc trước tại sao không đem ra?”
Chư Thiên Nguyên lắc đầu thở dài. “Trước đây ta nào biết tới quyển thư tịch này. Do một lần đệ tử Cổ Thánh Giáo quét dọn Tàng Kinh Các, tò mò lật ra xem mới phát hiện nội dung trong đó. Quyển thư tịch này bị khiếm khuyết rất nhiều, hẳn là bị người ta xé đi. Nếu không phải ngươi là cửu diệp hoành không xuất thế… chỉ sợ quyển thư tịch sẽ bị xem như là rác rưởi mà ném đi.”
Lục Châu lật ra mấy trang phía sau: “Trong nhận định của rất nhiều người, bát diệp là cực hạn tu hành của con người, nhưng chỉ mình ta biết không phải như thế…”
“Ta phát hiện ràng buộc của thiên địa có điểm khác biệt… thứ trói buộc tu vi của con người lại là pháp thân kim liên… nên giải quyết như thế nào đây?”
Lại có không ít trang giấy bị xé mất.
“Cuối cùng cũng có người chịu tin tưởng ta, đó là một lão đầu họ Vân. Nhìn lão thê thảm như vậy, ta bèn tu bổ lại những lỗ hổng trong công pháp tu hành của lão.”
“Hiện tại ta vẫn chưa thể chứng minh được kim liên nơi này có vấn đề… Nhưng mà, nào có ai nguyện ý nghe lời ta mà thử nghiệm đâu?”
Đọc tới đây, Lục Châu nghi hoặc nghĩ, lão đầu họ Vân chính là Vân Thiên La?
Lục Châu quay sang hỏi Chư Thiên Nguyên. “Ngươi có biết chủ nhân của quyển thư tịch này không?”
Lục Châu đã tìm tung tích nữ tử họ Lạc bấy lâu, không ngờ lúc này lại có manh mối, đúng là nằm ngoài dự liệu.
Chư Thiên Nguyên lắc đầu đáp: “Ở trang cuối trong thư tịch, nàng ta có ký tên nên ta đoán chủ nhân quyển thư tịch này là một vị nữ tử tràn ngập truyền kỳ.”
“Truyền kỳ?”
Dựa vào hiểu biết của Lục Châu đối với nữ tử họ Lạc và ngàn năm lịch duyệt của bản thân, nữ tử này cùng lắm chỉ được gọi là thần bí, sao lại nói nàng ta là truyền kỳ?
“Cơ huynh…”
“Không dám nhận.” Lục Châu trả lời.
“Hầy… cần gì phải giận dai như vậy. Ta đã lấy bảo vật áp đáy hòm ra đưa ngươi rồi, đại nhân đừng chấp tiểu nhân, ngươi đừng chấp nhặt với ta nữa.” Chư Thiên Nguyên nói.
Lục Châu liếc nhìn Chư Hồng Cộng nằm dưới đất. Chẳng lẽ đây chính là gien di truyền?
Trước kia khi hai người mới kết bạn, tính tình của Chư Thiên Nguyên đã là như thế rồi, nay gặp lại cũng chẳng thấy thay đổi được chút nào.
“Ngươi đã xem qua quyển thư tịch này chưa?” Lục Châu vừa hỏi đã cảm thấy mình đang nói nhảm.
“Lúc tìm thấy nó đã xem rồi.”
Lục Châu lật đến trang cuối cùng, nơi đó có một chữ ký: “Lạc … Âm.” Chữ ở giữa đã bị mờ đến không thể nhận ra.
Lạc cái gì Âm?
Đây đúng là vị nữ tử họ Lạc xuất hiện từ ba trăm năm trước mà hắn đang tìm kiếm.
Kết hợp với lá thư do đế sư Đại Viêm lưu lại, xem ra vị đế sư này cũng đang tìm nàng ta. Nhưng rõ ràng là quan điểm của hai người đối với tu hành giới vô cùng khác biệt.
Quan điểm của đế sư Đại Viêm là: đừng có ý định đột phá cửu diệp, đừng xâm nhập vào cấm khu, nếu không sẽ dẫn tới đại nạn.
Quan điểm của Lạc … Âm là: cổ vũ mọi người nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn để sớm ngày có được lực lượng đối kháng cửu diệp và thập diệp.
Hai người bọn họ đến cùng một nơi, nhưng vì sao lại có quan điểm bất đồng như thế?
“Ngươi có biết vị nữ tử họ Lạc này đã đi đâu không?”
Chư Thiên Nguyên lắc đầu: “Thánh chủ đời trước từng gặp được người này, khi đó ta không biết tới nàng ta. Bây giờ thì chẳng ai biết tung tích của nàng, có lẽ… đã chết rồi.”
“Chết rồi?”
“Nội dung trong quyển thư tịch đã nói rõ nàng ta cực kỳ am hiểu việc tu hành, nhưng lại rất khó điều khiển nó.” Chư Thiên Nguyên nói. “Nếu trong một lần gặp nguy hiểm mà không vận dụng được năng lực của bản thân thì rất có thể sẽ chết.”
Lục Châu nhíu mày. Việc này đúng là không thể ngờ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận