Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 951

Trên bầu trời lại trở nên yên tĩnh. Những người đã gọi ra pháp thân lặng lẽ thu vào, khô khan nuốt một ngụm nước bọt, không biết phải làm sao.
Diệp Chân có nhiều thủ đoạn thế nào thì cũng chỉ là cửu diệp, cho dù hắn nắm giữ Nghiệp Hoả, cho dù hắn có thêm mấy cái mạng thì cũng chỉ có thể sống lâu hơn người khác. Nếu luận về tu vi cường đại thì hắn vẫn thua xa thập diệp.
Trần Thiên Đô vốn nổi tiếng thiên hạ, là trụ cột của toàn Phi Tinh Trai. Dù là đối phó Tư Không Bắc Thần cũng khó phân cao thấp. Nhân vật tuyệt thế bậc này lại bị một chưởng của Lục Châu đánh giết mà không có chút lực phản kháng nào.
Lực lượng phi phàm đã cạn, thẻ Một Kích Chí Mạng cũng không còn, mà giá cả hẳn là đã tăng lên không ít. Nhưng Lục Châu hiểu rõ tấm thẻ vừa rồi không thể không sử dụng.
Diệp Chân kinh ngạc đến ngây người.
Từng có lúc lòng hắn tĩnh lặng như mặt hồ, cho dù sóng to gió lớn cũng không bị dao động. Từ xưa tới nay chưa từng có ai khiến hắn cảm thấy tính mạng bị uy hiếp. Nay sinh tử bị người khác nắm trong tay, hắn rốt cuộc đã biết cái gì gọi là vô lực và tuyệt vọng.
"Trai, Trai chủ..." Diệp Chân đờ đẫn nhìn xuống dưới. Trong hố sâu hình năm ngón tay nào còn thấy bóng dáng của Trần Thiên Đô. Thần sắc của hơn vạn tu hành giả cũng dần biến thành chết lặng.
Ngũ Tuyệt Trận bị phá, Cửu Anh khôi phục nguyên khí, tu vi của Lục Châu cũng trở về. Nhưng chiến đấu quá lâu khiến nguyên khí còn thừa trong cơ thể chẳng còn được bao nhiêu. Đương nhiên… hắn còn một con át chủ bài là Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng thế cục hiện giờ không đáng để lãng phí tấm thẻ này.
Bàn tay nắm chặt cổ Cửu Anh xuất hiện Kim Diễm, Cửu Anh liều mạng giãy giụa, hồng liên Nghiệp Hoả bốc lên cùng Kim Diễm bị triệt tiêu.
Chẳng lẽ bây giờ phải mua một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng để kết thúc cuộc chiến?
Ý thức Diệp Chân bắt đầu mơ hồ, tròng mắt trở nên nhợt nhạt. Đúng lúc này, toà hồng liên đột nhiên phát ra tiếng ông ông vang dội, pháp thân Cửu Anh cao mười bảy trượng lại bành trướng lên, biến thành hai mươi trượng.
"Cửu Anh thập diệp!" Vu Chính Hải không nhịn được cảm khái, "Diệp Chân là người đầu tiên có thể sống sót dưới tay sư phụ ta lâu đến như vậy.”
Đám người Phi Tinh Trai vừa hi vọng vừa tuyệt vọng. Bọn hắn hi vọng Diệp Chân có thể sống sót, nhưng nghĩ lại hắn là Cửu Anh, để hắn còn sống thì liệu Phi Tinh Trai có còn yên ổn không? Mà tuyệt vọng chính là… Trai chủ Phi Tinh Trai đã chết.
Tư Không Bắc Thần cực kỳ cảnh giác nhìn Diệp Chân đang không ngừng gia tăng lực lượng.
Ầm! Diệp Chân rốt cuộc vẫn tránh thoát khỏi bàn tay của Lục Châu, há mồm thở dốc. Sau đó hắn bật cười ha hả, gương mặt dữ tợn chẳng khác gì Cửu Anh.
"Trời cũng giúp ta! Đây chính là cảm giác của thập diệp?" Diệp Chân hưởng thụ lực lượng bành trướng trong cơ thể mình. Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Châu. "Ngươi đã dùng hết toàn lực… Bây giờ đến phiên ta."
Lục Châu lại lần nữa lắc đầu:
"Thế nhân đều nói Diệp Chân ngươi rất thông minh, sao bây giờ lại trở nên ngu xuẩn đến thế? Ngay cả Trần Thiên Đô cũng không chịu nổi một chưởng của lão phu thì một tên mới tiến vào thập diệp có pháp thân Cửu Anh tàn khuyết như ngươi… dựa vào cái gì mà đòi thắng được lão phu?"
Diệp Chân giật mình, toàn thân sững sờ như bị tưới một chậu nước lạnh. Hắn run rẩy nhớ lại một chưởng kinh thế hãi tục vừa rồi, trong đầu chỉ còn một ý niệm…
Trốn!
Diệp Chân thu hồi pháp thân, tay điểm vào huyệt đạo trên đan điền khí hải. Phanh phanh, khí hải thiêu đốt! Toàn thân chìm trong hoả diễm, Diệp Chân bắn vọt về phía chân trời nhanh như một ngôi sao băng.
Đám người ngây ngẩn nhìn. Mới vừa nói ra lời kiêu ngạo biết bao nhiêu, sao quay đầu lại làm ra hành vi chết nhát như thế?
Lục Châu vuốt râu lắc đầu, bóp nát tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc, đây là cái lồng giam thứ ba trong ngày hôm nay. Lục Châu tung người bay lên truy kích Diệp Chân.
Toàn bộ tu hành giả có mặt cũng vội vã đuổi theo.
Lục Châu nhìn lồng giam đang bay thẳng một đường, khẽ lầm bầm: "Lão phu không tin lần nào ngươi cũng may mắn như thế!"
Diệp Chân không có thời gian quay đầu lại, cấp tốc bay vượt qua năm sáu ngọn sơn phong. Chỉ cần bay thêm một đoạn hắn sẽ rời khỏi địa phận của mười hai tông Vân Sơn.
Diệp Chân liếc nhìn kim sắc lồng giam sau lưng, trong lòng suy nghĩ đây lại là trò xiếc của lão già? Hắn cho rằng kim sắc lồng giam là thủ đoạn theo dõi của Lục Châu, bèn lao vọt xuống dưới, chờ đợi lồng giam ập xuống rồi tiêu tán.
Lúc này, lồng giam rốt cuộc đuổi tới, đổ ập xuống. Ầm!
Diệp Chân hài lòng gật đầu, hai chân đạp mạnh lăng không bay lên. Khi hắn cho rằng lồng giam sắp tiêu tán thì kim quang bốn phía đột nhiên hội tụ, sau đó lồng giam nhanh chóng thít lại.
"Hả?"
Diệp Chân đánh ra mấy đạo chưởng ấn vào bốn quang trụ quanh người nhưng không có tác dụng gì. Hắn kinh hãi, điên cuồng va chạm vào bốn góc lồng giam. Lồng Giam Trói Buộc vẫn tiếp tục thu lưới. Lục Châu thấy vậy bèn gật đầu, kích phát thành công.
"Đây là chiêu thức gì? Sao không giống hai lần thi triển trước?" Có người nghi hoặc hỏi.
"Không phải là một loại cương ấn để theo dõi à? Sao bây giờ… lại có thể trói buộc đối thủ?"
Thiên địa lồng giam càng lúc càng nhỏ. Âm thanh giãy giụa của Diệp Chân càng lúc càng lớn, vang vọng khắp cả sơn mạch. Nhưng dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
Diệp Chân điên rồi!
"Hèn hạ!"
Phanh phanh phanh!
Hắn đã hoàn toàn nổi điên, cố chấp va chạm với quang trụ, cho đến khi Lồng Giam Trói Buộc dán sát vào cơ thể như một gọng kìm bằng sắt ghim chặt hắn vào mặt đất, đồng thời tu vi hắn bị cũng bị phong ấn.
Lục Châu chậm rãi hạ xuống đi tới trước mặt Diệp Chân.
Diệp Chân ngẩng đầu nhìn lão nhân vân đạm phong khinh, lúc này hắn mới cảm giác được lão nhân cường đại như một ngọn núi cao không thể với. Từ đầu lão nhân đã dùng lồng giam để theo dõi hắn, khiến hắn hoàn toàn không ngờ đến một chiêu này. Thật thủ đoạn!
Diệp Chân hoàn toàn tuyệt vọng.
Lục Châu chậm rãi nâng Vị Danh Kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng về phía hắn. "Diệp Chân, ngươi còn có di ngôn gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận